Chương 44: Vẫn chưa ngã ngũ

Start from the beginning
                                    

-       Bất quá thì về Tinh Quang! - Quân Lâm cao giọng nói.

-       Chỗ đó chỉ có sư phụ được về, đệ tử đâu có phần. - Nàng bễu môi uỷ khuất.

-       Được rồi, được rồi. Đi hỏi hắn là xong chứ gì? - Quân Lâm tức giận ra khỏi phòng. - Ta cũng không ưa mấy chỗ ngập đầy tuyết trắng thế này.

Thanh Nghi liền hí hửng chạy theo y, nàng khoát tay Quân Lâm tự nhiên như một đôi tình nhân ấu yếm.

-       Làm gì thế, buông ra. Ngoài phố đông người như vậy ...

-       Nhưng có kẻ nào biết chúng ta là ai đâu. - Nàng tinh nghịch nháy mắt. - Thiếp cũng không an tâm để chàng đi một mình.

Quân Lâm bị nụ cười của nàng mê hoặc, y không phản đối giãy nãy nữa, để mặc nàng tựa sát vào người mình. Ở thôn Thảo Mộc, đâu ai biết y là Tĩnh quận vương hay tiểu sư thúc. Mối quan hệ sư đồ của bọn họ cũng đâu cần phải nói ra, vì vậy cứ cư xử như người bình thường là được. Quân Lâm và Thanh Nghi đi trên phố giống biết bao người, tay nắm chặt tay, cùng chia sẻ hơi ấm.

^_^

Hiên Vũ vẫn chưa rời đi, mà tạm thời ở lại bổn gia nhất tộc để tiếp nhận tập huấn. Muốn cưới vợ thì phải trị cho bằng được căn bệnh sợ phụ nữ. Ái Châu quyết định không chờ nữa, nàng đành dùng biện pháp mạnh để đối phó với phu quân tương lai.

“Hù doạ chính là cách tốt nhất!” Nàng cười ha hả tuyên bố. Vậy là Hiên Vũ bị nhốt trong lồng sắt, ngày ngày có bao mỹ nữ đến hầu hạ bên cạnh. Trước hết là để hắn nhìn quen mắt, nghe quen tiếng; sau đó mới có thể tiếp cận ở cự ly gần. Phản ứng bài xích của cơ thể hắn rất mạnh mẽ, nếu chạm vào sẽ tự động ngất đi không cần báo trước.

Từ lúc mười ba tuổi hắn đã được Nam Cung gia đưa đến thôn Thảo Mộc chữa bệnh. Trên dưới bổn gia nhất tộc đều tập trung nghiên cứu cháu rể tương lai, nhưng cho đến nay vẫn chưa ai tìm hiểu được nguyên nhân căn bệnh này. Chỉ biết rằng từ lúc sinh ra đến khi hắn mười tuổi mọi việc rất bình thường. Nhưng sau khi mẫu thân Hiên Vũ qua đời thì nha hoàn, bà vú, cô, dì, bà, chị ... bất kể là ai cũng không thể đến gần được. Mọi người đều đoán Hiên Vũ đã chịu một cú sốc tâm lý cực mạnh, nhưng hắn nhất quyết không nói ra, nên không cách gì chữa trị được. Từ đó đến giờ Hiên Vũ chỉ tiếp cận được với hai người khác phái. Một là nói chuyện với Ái Châu mà không lên cơn đau tim, hai là ôm chặt Thanh Nghi mà không ngất xỉu.

Cháu gái nhà họ Thành rất bất mãn với tình trạng này. Nàng mất sáu tháng mới làm thân được với Hiên Vũ, chờ đợi gần chín năm vẫn không tiến bộ chút nào. Thế nhưng Thanh Nghi vừa xuất hiện đã trực tiếp chiếm trọn trái tim Hiên Vũ. Hắn suốt ngày quấn quýt  bên nàng mà không có chút biểu hiện bài xích. Vì vậy, Ái Châu đành phải dùng áp lực để thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ. Ngày ngày trong hậu viện đều nghe tiếng la hét của Hiên Vũ yêu cầu mọi người tránh xa mình. Hắn đã bị doạ đến mức sắp hồ đồ mất rồi, đêm nào cũng nằm thấy ác mộng, chập chờn không an giấc. Nếu tình trạng này kéo dài, hắn chắc chắn bị ép hoá điên.

Quân Lâm và Thanh Nghi đến xin gặp Hiên Vũ cũng phải được Ái Châu cho phép. Nàng đối xử với hắn giống khâm phạm tử tù, vừa giam biệt lập vừa cẩn thận canh chừng. Thanh Nghi xót xa khì nhìn thấy đại sư huynh hốc hác ngồi rúc vào góc tối trong phòng. “Ái Châu ra tay quá đáng rồi!” Thanh Nghi bất mãn.

Báo thù kýWhere stories live. Discover now