Chương 60

804 30 0
                                    

Bệnh viện

Người trên giường giật giật, bản năng đưa tay ngăn cản ánh sáng chói mắt. Vũ Văn Lạc vội vàng đi đến bên giường,"Chính Quốc, em tỉnh rồi ?"

Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, Tuấn Chung Quốc mờ mịt trừng mắt nhìn, có chút bất an hỏi,"Anh là ai ?" Ánh mắt chuyển động, giống như đang tìm cái gì.

Vũ Văn Lạc sửng sốt một chút, nghĩ y đang tìm Tiểu Hùng, xoay người liền đem Tiểu Hùng lại đây, đặt trong lòng y. Tuấn Chung Quốc ôm Tiểu Hùng, thoáng an tâm một ít nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.

Vũ Văn Lạc nhịn không được hỏi,"Chính Quốc, em đang tìm cái gì ?"

"Tôi..." Tuấn Chung Quốc mày nhíu lại,"Tôi không biết..."

Vũ Văn Lạc cảm thấy có chút không đúng, vừa rồi y hình như hỏi anh là ai,"Chính Quốc, em biết anh là ai không ?"

Tuấn Chung Quốc nhìn anh lắc đầu, Vũ Văn Lạc mày nhíu lại, thử hỏi,"Vậy em biết bản thân mình là ai không ?"

"Tôi ?" Tuấn Chung Quốc vẻ mặt mờ mịt.

Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, sau khi gọi bác sĩ tới kiểm tra đã ra kết luận, y bởi vì đụng vào đầu, mất trí nhớ !

...

Nhìn người ôm Tiểu Hùng, đáng thương rúc trên giường, Vũ Văn Lạc đau lòng,"Chính Quốc, chúng ta phải về nhà !" Tuy rằng tai nạn xe rất nghiêm trọng nhưng Tuấn Chung Quốc ngoại trừ bị đụng ở đầu một chút thì trên người chỉ có một ít vết thương ngoài da. Sau khi quan sát hai ngày, không có vấn đề gì Vũ Văn Lạc liền quyết định dẫn y về nhà, dù sao Điền Chính Quốc cũng sống ở đó một năm, có lẽ khi trở về nơi đó y sẽ nhớ một chút.

Điền Chính Quốc nhìn anh, rốt cục mở miệng hỏi,"Anh là ai ?"

Vũ Văn Lạc cười cười, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Vì từ khi y tỉnh lại, Điền Chính Quốc nói mấy câu, sau đó hai ngày nay vẫn không chịu mở miệng. Vũ Văn Lạc rất lo lắng nhưng bây giờ y cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện,"Anh gọi là Vũ Văn Lạc, là chồng của em !"

"Chồng ?" Điền Chính Quốc tựa như không biết rõ, tầm mắt lại bắt đầu liếc nhìn xa xăm.

Vũ Văn Lạc nhíu mày, vì sao Chính Quốc luôn giống như đang tìm cái gì ? "Chính Quốc..." Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm y xuống giường, Điền Chính Quốc lại rất nhanh tránh ra, ôm Tiểu Hùng bất mãn nhìn anh, nói,"Anh không thể dựa vào tôi gần như vậy!"

Vũ Văn Lạc nhíu mày, nhìn bộ dáng y bất mãn chu miệng đáng yêu lại nhịn không được khóe miệng giơ lên,"Được, anh không dựa vào em gần như vậy, tự em đi được không ?"

Điền Chính Quốc gật đầu, ngoan ngoãn xuống giường đi theo anh. Trước khi lên xe lại nhịn không được nhìn khắp nơi, y cũng không biết mình đang tìm cái gì, chỉ là trong lòng có chút mất mát.

Xe tiến vào biệt thự, Điền Chính Quốc xuống xe theo Vũ Văn Lạc, nhìn nơi xa lạ trong lòng nhịn không được có chút khủng hoảng, ôm chặt Tiểu Hùng trong lòng. Vũ Văn Lạc nhìn y bộ dáng bất an, dịu dàng an ủi,"Đừng sợ..." Đưa tay muốn ôm y, Điền Chính Quốc lại rụt về sau, nhíu mày nói,"Đã nói anh không thể dựa vào tôi gần như vậy !"

Taekook [Chuyển ver] Ác ma chi sủngWhere stories live. Discover now