Chương 2

2.9K 120 5
                                    

"Lão đại, không tra ra thân phận chính xác nhưng chiếc xe kia đã bị người ta động thủ !"

Kim Thái Hanh cầm chứng minh thư ở trong tay, nhìn bệnh nhân trên giường, trong mắt lãnh đạm có chút ngạc nhiên, cư nhiên không tra ra thân phận !

"Đã biết !" Cúp điện thoại, nhắm mắt dựa người vào sofa, chờ người trên giường tỉnh lại.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, người trên giường lông mi run run, từ từ mở mắt, trong mắt tất cả đều mờ mịt.

"Tỉnh rồi ?"

Nghe được thanh âm lạnh như băng không mang theo cảm tình kia, người trên giường quay đầu nhìn về phía người con trai đang ngồi trên sofa cách đó không xa.

Làn da trắng mịn, khuôn mặt tuyệt mỹ như được trạm trổ tỉ mỉ từng chi tiết một. Mày kiếm, mũi thẳng, đôi môi mím chặt, không tìm ra một khuyết điểm nhỏ nào, rõ ràng ngũ quan của anh cũng không cứng nhắc gì nhưng lại có vẻ lạnh lùng như cách xa người khác cả ngàn dặm. Mái tóc màu xanh bạc nhẹ bay theo gió, đẹp đến mức gây cho người ta một loại ảo giác, làm cho người ta hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, nhưng mà hai mắt của anh lại rõ ràng nhắc nhở người khác này không phải mộng, đôi mắt kia thâm thúy như biển sâu, nhưng lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tự dưng cảm thấy sợ hãi, như bên trong tản ra hơi thở ác ma vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền bị ác ma bắt giữ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Trên giường y nhân có chút bất an, không phải vì sợ anh mà bởi vì trong đầu hiện tại trống rỗng, sợ hãi nhìn anh hỏi,"Anh là ai ?"

Đối với sợ hãi của người bên cạnh, Kim Thái Hanh sớm đã quen, anh vốn là ác ma ! Đứng dậy đi đến bên giường, không có trả lời y mà lại hỏi ra vấn đề giống như vậy,"Cậu là ai ?"

Trên giường y nhân cảm giác rất khó chịu, sau đó co người lại, trong ánh mắt tất cả đều là bất an cùng mờ mịt, ngây ngốc mà nói,"Tôi là ai ?"

Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày, nhìn kỹ y, sau đó mặt không chút thay đổi ấn xuống cái nút ở bên giường.

"Lão đại ?" Doãn Kỳ nhanh chóng chạy vào liền thấy lão đại nhà mình đứng ở bên giường gắt gao nhìn y nhân trên giường, mà y nhân trên giường lại ôm chăn nước mắt lưng tròng.

"Kiểm tra !"

Doãn Kỳ lấy lại tinh thần, vội vàng tiến hành kiểm tra đối với tiểu bạch thỏ ở trên giường, sau đó hỏi,"Cậu có biết mình là ai không ?"

Y nhân lén lút liếc Kim Thái Hanh một cái, lắc lắc đầu.

Doãn Kỳ nhíu nhíu mày, nói,"Lão đại, cậu ấy mất trí nhớ ! Bây giờ cậu ấy giống như trẻ con mới sinh vậy, trống rỗng, duy nhất không giống là đối với kí ức khắc sâu có thể có bản năng phản ứng, cũng so với trẻ con thông minh một chút !" Không cần Kim Thái Hanh hỏi nhiều, tự giác mà nói thật rõ ràng !

Kim Thái Hanh nhíu mày, chuyện kia anh muốn biết hẳn là không có cách hỏi được, tiếp đó lại thả lỏng, nếu như vậy thì quên đi, dù sao cũng không phải đặc biệt quan trọng, anh cũng không phải không có khả năng tìm hiểu !

Taekook [Chuyển ver] Ác ma chi sủngWhere stories live. Discover now