Chương 59: Kỹ thuật cầm máu của Đại tiểu thư

1.1K 101 6
                                    


Kia là góc đại thụ già, một số nhánh rũ xếp chồng nhau nhờ luồng gió đêm lay động. Quách phủ so với ký ức xưa không quá sai biệt, chuyện như mới diễn ra hôm qua vậy.

Chung Thi Uyển không tiếp tục đi, mà dừng trước bệ mẫu đơn cạnh lương đình. Một mực trầm ngâm trên dãy lá non xanh mướt, nghĩ về điều gì đấy mà môi lại khẽ cong.

-"Ngươi đừng động vào hoa kia."

Vỏn vẹn một câu nói, Chung Thi Uyển có thể nhìn ra đoạn phim cuộc đời của chính mình đang ở ngay trước mắt. Lần đầu tiên gặp gỡ Quách Nhược Y, tại nơi này, vẫn là câu nói ấy, chỉ một câu tùy hứng, phải chăng là khởi nguồn duyên phận giữa các nàng?

Phải nín thở tầm ba, bốn giây, Chung Thi Uyển lúc này mới chậm xoay người.

Vẫn là nàng, một thân cao quý thoát tục, thay vào cỗ cô tịch giá buốt chính là nét tinh khôi trong trẻo, khiến người ta luôn muốn yêu thương "Đứa trẻ" khả ái như nàng.

Chung Thi Uyển nhất thời á khẩu, thực chất cũng chả biết nói lời nào cho tốt đẹp, chỉ biết ngẩn người thu nàng vào mắt.

Quách Nhược Y cũng là ngước nhìn, đợi Chung Thi Uyển hồi đáp nhưng có vẻ người kia không có ý định đó, nàng còn đang định bỏ đi thì vừa lúc người kia trả lời, câu trả lời này thực làm nàng lúng túng không thôi.

-"Vì sao? Tiểu thư theo dõi ta làm cái gì?"

Gió hiu hiu thổi, tóc nàng lung lay một hồi cũng an phận nằm yên vị trí, không mất trật tự cũng không chạy loạn. Có chút ảo diệu.

Tại vết thương nhỏ nơi lòng bàn tay tăng thêm lực siết, cơn đau tê rát nói với Chung Thi Uyển rằng đây là thực tế, Quách Nhược Y đang ở trước mặt mình, hoàn toàn không phải một giấc mơ. Mình trở về rồi!

Thấy nàng tự nãy giờ luôn cúi mặt tập trung vào bàn tay băng khăn trắng của mình, rốt cuộc đã hiểu đôi ba phần lý do. Chung Thi Uyển bất quá trong phút chốc chợt nghĩ tới một vài chuyện, liền nhăn mặt ôm tay ngồi xuống bệ đá, môi mím chặt không còn một giọt máu, tựa như khổ sở lắm.

Bộ dạng thừa sống thiếu chết kia đúng là khéo dọa trẻ em sợ hãi. Quách Nhược Y rối rít đến gần Chung Thi Uyển, ánh mắt ngập tràn day dứt: "Ta xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi, van ngươi đừng đau, xin lỗi, xin lỗi."

Ban đầu vốn định ghẹo nàng một chút thôi, không ngờ Quách Nhược Y phản ứng mạnh tới nỗi lệ tuôn thành dòng. Chung Thi Uyển thâm tâm không có chổ nào là không đau xót, chính mình cũng là nhìn nàng mà rơi lệ.

"Ta..." Gạt đi giọt lệ ấm, cùng người thương gần trong gang tấc. Chung Thi Uyển muốn nói rằng mình thật sự rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng.

"Nhược Y!"

"Đại tiểu thư!"

Quách Nhược Y nàng rất nhanh hướng nhóm ba người đằng xa vẫy tay. Chạy tới bên cạnh nàng trước tiên là Từ Tĩnh Lôi, hắn vuốt bờ má ướt át của nàng, mi cong cũng là đọng nước, hẳn vừa mới khóc qua.

Từ Tĩnh Lôi hừng hực phẫn nộ giấu nàng phía sau lưng, búng ngón tay trỏ chĩa thẳng vào mặt Chung Thi Uyển, khẩu khí không thể hằn học hơn.

[BHTT] [Xuyên Không] Nhà Ta Có Một Tiểu Thư - [Hoàn]Where stories live. Discover now