Chương 76: Nhu tình

988 93 13
                                    

Tiếng xào xạc lao xao xa tít sâu góc hẻm, tiếng la hét thất thanh kêu to đến lạc giọng.

"Nhược Y! Muội đang ở đâu?!"

Bầy mèo hoang điên loạn nhào tới tấn công Từ Tĩnh Lôi, móng vuốt nhọn hoắt liên tục cào cấu. Y phục trên người hắn từ lâu rách nát te tua, Từ Tĩnh Lôi bất lực nhặt thanh gỗ dưới góc đường, nhưng lũ mèo hoang di chuyển quá nhanh, hắn căn bản không có cơ hội đánh trúng chúng.

Dãy nhà hai bên đường chập chờn thấp sáng đèn, "Lạch cạch" tiếng mở cửa nối nhau. Nào là rau thối, trứng thối, trái cây thối, cá thối, nói chung trên đời này cái gì hôi thối đều tụ hợp tất cả ở trên người Từ Tĩnh Lôi.

Từ Tĩnh Lôi chùi quả trứng thối ở trên đầu, hắn bây giờ là hiện thân của một tiểu hố phân đúng nghĩa. Cái thứ mùi hương kinh khủng hành hạ nôn ọe không ngừng, hắn phẫn nộ chỉ vào các hộ dân ở đó: "Bọn bần tiện các ngươi! Không biết Từ Đại thiếu gia ta là ai sao?!!!"

Mười mấy hán tử cầm theo đèn lồng soi kỹ điện mạo của Từ Tĩnh Lôi, song, không chút nương tay quăng chiếc bội tre vào mặt hắn. Hán tử vạm vỡ nhất trong nhóm đập cán xẻng, gầm to: "Lão tử ta không cần biết ngươi là cái hạng công tử thối nhà nào, nửa đêm nửa hôm ở chổ bọn ta làm loạn thì vẫn bị ăn đập như thường!"

Từ Tĩnh Lôi thiếu chút tè ướt cả quần né xẻng sắt trong tay hán tử, hắn ôm đầu thục mạng chạy. Không chịu thua còn mắng chửi thêm vài câu, khẩu khí mạnh dạn "Lũ bần tiện các ngươi hãy đợi đó!"

Trời ngà sáng, tiểu thương hành nghề buôn bán có mặt trên đường từ rất sớm. Họ vận chuyển thực phẩm vật dụng bon bon giữa lòng đường, nửa chừng thì không chịu nổi liền chửi bới tên ăn mày hôi thối kia, hối thúc hắn mau biến khỏi khu vực làm ăn của bọn họ.

Tên ăn mày nổi điên quát mắng bọn họ một trận cũng ôm mặt chạy đi mất, tên ăn này nhếch nhác đó không ai khác chính là Từ Tĩnh Lôi. Mười người mã phu ở đó liền hết mười người chê hắn hôi thối, ngay cả ngân lượng cũng không cần, khốn kiếp! Đợi hắn hồi phủ, cái khu phố đáng nguyền rủa này khó mà yên ổn sống tiếp.

Hắn không đi nữa, ngước mặt nhìn lên tấm biển đề chữ "Quách Gia" uy nghiêm sừng sững. Nấm đấm giơ lên trời cao, hắn nuốt hận thề với trời: "Quách Nhược Y, ta thề không những chiếm được nàng, mà Quách gia cũng phải thuộc về ta!"

"Này thì thuộc về ngươi! Biến cho ta!" Bốn nam nhân gác cổng mỗi người một cây gậy gỗ đánh đuổi tên ăn mày ngông cuồng hôi hám ở đại môn càn quấy.

"Có chuyện gì?" Chung Thi Uyển trọn một đêm kề cận Quách Nhược Y trông chừng giấc ngủ của nàng, vốn định trở về phòng chợp mắt một chút vừa hay trận huyên náo bên ngoài đại môn gây chú ý.

Chung Thi Uyển nghe lời bọn họ thuật lại bên tai vừa nhìn theo tên ăn mày rách rưới xuề xòa bị bá tánh trên đường xa lánh mắng chửi, sinh lòng trắc ẩn.

Xong xuôi, không còn việc gì nữa, Chung Thi Uyển cũng không cản trở bọn họ trang hoàng đại môn.

Sanh thần Quách Hân Nghiên. Biết được ít thông tin từ miệng gia nhân, thường niên tiệc mừng là cùng thân quyến dùng một bữa cơm đầm ấm, còn năm nay có chút đặc biệt, danh sách khách mời dẫn đầu đều là đại nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương gia. Chung Thi Uyển trước kia có hiểu biết qua một số người, nhân phẩm của bọn chúng không thích hợp để tùy tiện giao du.

[BHTT] [Xuyên Không] Nhà Ta Có Một Tiểu Thư - [Hoàn]Where stories live. Discover now