Chương 87: Nguyện

909 92 1
                                    

Cổ họng mắc phải một khúc xương vô hình, chẳng có biện pháp nhổ ra, nuốt vào cũng không xong trái lại tự làm bản thân mình rất đau, tuy rất đau vẫn ngoan cố nuốt xuống. Chung Thi Uyển kéo môi cười nhẹ rồi tìm cớ hít thở mà ngửa đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong. Không nghĩ rằng mình lại thích khóc đến vậy, tệ thật.

Quách Nhược Y cũng bắt chước ngẩng mặt nhìn xem trần nhà. Chợt nghe Chung Thi Uyển điềm đạm cất tiếng: "Ở đây, nữ nhân cùng nữ nhân phát sinh quan hệ lẫn chuyện thành thân, đều nằm trong những điều cấm kỵ, sẽ bị thế nhân khinh miệt chê cười. Nàng có sợ không?"

Quách Nhược Y nghe qua có chút động dung, kỳ thật nàng vẫn không cho là đúng. Nàng móng tay cào nhẹ chiếc cằm thon, muốn Chung Thi Uyển ngoái xuống nhìn vào nàng: "Có người từng nói với ta, quê nhà của nàng nữ nhân và nữ nhân có thể cùng nhau thành thân, suốt đời vui vẻ ở bên nhau. Nàng còn nói tình yêu không có phân biệt giới tính." Quách Nhược Y càng nói kích động: "Mà này Chung Thi Uyển, tình yêu là gì? Có giống như ngươi nói yêu ta? Kỳ lạ thay, đầu ta lúc nào cũng suy nghĩ về ngươi, tâm sẽ đau nếu ngươi không ngó ngàng tới người ta... Ngô~ Vì sao ngươi khóc?"

Quách Nhược Y quýnh quáng lau, nàng lau hết một dòng lại có một dòng lệ khác đổ dài tiếp nối. Không biết xử sự ra sao, nước mắt nàng liền rơi theo Chung Thi Uyển, chắc là nàng đã nói điều chi sai trái nên mới làm Chung Thi Uyển khóc nhè.

Quách Nhược Y khắp mặt đã sớm giàn giụa lệ châu nhưng vẫn miệt mài lau dòng nước mắt đang làm hỏng mỹ mạo mà nàng yêu thích. Nàng lắc đầu, miệng hết lời xin lỗi: "Ta chưa từng vi phạm gia quy lễ giáo, cũng chưa từng làm chuyện càn quấy dù chỉ một lần. Ta tất cả đều rất ngoan, nhưng chỉ xin một lần đi ngược khuôn phép, xin ngươi mãi mãi đừng rời bỏ ta, xin ngươi cứ như vầy trong lòng chỉ chứa mỗi một mình ta, xin ngươi, ngàn lần vạn lần cầu xin ngươi."

Nói nhiều nhất là nàng, khóc nhiều nhất cũng là nàng. Chung Thi Uyển cẩn trọng lau sạch nước mắt rồi ôm lấy nàng như nâng niu món bảo vật quý báu trong tay.

Quách Nhược Y sau khi rống khóc cũng không còn bao nhiêu khí lực, yếu ớt nương tựa tấm thân, thỉnh thoảng tức tử thút thít vài hơi chứ không còn lộn xộn như lúc ban đầu.

"Sắp tới." Gạt đi xúc động không cần thiết, Chung Thi Uyển bình ổn nói tiếp: "Nếu một ngày ta không đến tìm nàng, có thể ta đã đi đâu đó, nàng phải ngoan ngoãn ở lại đây cũng... cũng đừng đợi ta."

Một câu này của Chung Thi Uyển, Quách Nhược Y nghe sao cũng cảm thấy đau lòng. Nàng cương quyết lắc đầu, giọng nghe như sắp khóc: "Có thể mang ta theo?"

Bế nàng chỉnh tề ngồi xuống. Chung Thi Uyển có chút bất kham vuốt đỉnh đầu của nàng: "Không thể."

Bên ngoài trùng hợp truyền vào giọng nói, là Ngọc Hoa mang tới bữa trưa, nghe đâu còn có mặt Quách Hân Nghiên ở đó. Quách Nhược Y mi tâm chợt động, nàng chồm người nhắm tới một bên cổ mịn màng cắn xuống, nghe ra Chung Thi Uyển kìm chế rên đau mới giảm bớt một ít lực, cuối cùng kề môi hôn nhẹ, làm dịu vết cắn.

Tâm trạng tốt hơn nhiều, Quách Nhược Y bật người rời trường kỷ, bỏ lại Chung Thi Uyển một mình nằm ở đó, lãnh đủ một phen vặn vẹo ôm chầm chiếc cổ. Vừa thương vừa hận, nàng nói: "Ta đi nói với Nghiên Nhi, lo tính chuyện thành thân."

[BHTT] [Xuyên Không] Nhà Ta Có Một Tiểu Thư - [Hoàn]Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora