[Hoàn] Giang Sơn Tống Đế (宋帝江...

Bởi Yur338

127K 6.5K 712

Tác giả: Thiệu Hưng Thập Nhất. Nguồn: traxanhsuada.wordpress.com Thể loại: Xuyên không, chủ công, đế thụ... Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 1: Tiết tử
Quyển 1 - Chương 2: Cậu học sinh luôn khiến người ta đau đầu
Quyển 1 - Chương 3: Xuyên qua
Quyển 1 - Chương 4: Trèo tường
Quyển 1 - Chương 5: Sơ ngộ Triệu Thận
Quyển 1 - Chương 6: Sỉ nhục
Quyển 1 - Chương 7: Đào hố
Quyển 1 - Chương 8: Chôn cốt
Quyển 1 - Chương 9: Giao tâm
Quyển 1 - Chương 10: Cung đình
Quyển 1 - Chương 11: Quần chúng phá hoại
Quyển 1 - Chương 12: Tốc độ của Tần tể tướng
Quyển 1 - Chương 13: Có gì hay mà đắc ý?
Quyển 1 - Chương 14: Đường ra
Quyển 1 - Chương 15: Gặp mặt bất ngờ trong Tần phủ
Quyển 1 - Chương 16: Chạm trán Tần Cối
Quyển 1 - Chương 17: Đại tiệc tứ phương
Quyển 1 - Chương 18: Tiểu Hoàng tử chật vật
Quyển 1 - Chương 19: Câu trả lời thông minh
Quyển 1 - Chương 20: Vào ở Vương phủ
Quyển 1 - Chương 21: Thăm dò
Quyển 1 - Chương 22: Nói rõ
Quyển 1 - Chương 23: Giữ lại
Quyển 1 - Chương 24: Trương Tam về phía Bắc
Quyển 1 - Chương 25: Tiêu Sơn là cầm thú
Quyển 1 - Chương 26: Ngã bệnh
Quyển 1 - Chương 27: Cùng ngủ
Quyển 1 - Chương 28: Đường lui
Quyển 1 - Chương 29: Ly gián Tần Cối
Quyển 1 - Chương 30: Anh hùng tuổi xế chiều
Quyển 1 - Chương 31: Chặn đường mao xí
Quyển 1 - Chương 32: Thăm dò
Quyển 1 - Chương 33: Ly gián cùng phản gián
Quyển 1 - Chương 34: Gặp mặt trong đêm
Quyển 1 - Chương 35: Lập kế hoạch
Quyển 1 - Chương 36: Tìm kiếm gian tế
Quyển 1 - Chương 37: Trương tướng hung hãn
Quyển 1 - Chương 38: Đồ Chơi
Quyển 1 - Chương 39: Đình Thúy Vi gặp Hàn Thế Trung
Quyển 1 - Chương 40: Tặng quà
Quyển 1 - Chương 41: Thành lập bang hội
Quyển 1 - Chương 42: Thay đổi mới nhất
Quyển 1 - Chương 43: Kỹ quán nghe lén
Quyển 1 - Chương 44: Hầu dược
Quyển 1 - Chương 45: Ngủ chung
Quyển 1 - Chương 46: Ẩn nấp
Quyển 1 - Chương 47: Luận (*bàn về) tình
Quyển 1 - Chương 48: Mưu đồ Bí mật
Quyển 1 - Chương 49: Ngô Hạo chết
Quyển 1 - Chương 50: Lưng
Quyển 1 - Chương 51: Tạm lộ đầu giác*
Quyển 1 - Chương 52: Đêm tân hôn
Quyển 1 - Chương 53: Chạy trốn dưới trăng
Quyển 1 - Chương 54: Bị cắn ngược một cái
Quyển 1 - Chương 55: Bờ dương liễu
Quyển 2 - Chương 56: Chọc thủng trời xanh kiếm chưa sờn - Gặp lại
Quyển 2 - Chương 57: Cùng ngủ ngoài trời
Quyển 2 - Chương 58: Tuyệt không lòng dạ bất chính
Quyển 2 - Chương 59: Phá vỡ
Quyển 2 - Chương 60: Viện binh
Quyển 2 - Chương 61: Đêm ái muội
Quyển 2 - Chương 62: Quân sư thần bí
Quyển 2 - Chương 63: Triệu Viện đuổi tới
Quyển 2 - Chương 64: Ngu Doãn Văn
Quyển 2 - Chương 65: Cố tình gây sự
Quyển 2 - Chương 66: Cưỡng hôn
Quyển 2 - Chương 67: Hoàn Nhan Lượng
Quyển 2 - Chương 69: Tìm Triệu Viện
Quyển 2 - Chương 68: Lời tiên đoán
Quyển 2 - Chương 70: Tú Vương phủ
Quyển 2 - Chương 71: Triệu Viện
Quyển 2 - Chương 72: Lần nữa thổ lộ
Quyển 2 - Chương 73: Thân cận và chạy trốn
Quyển 2 - Chương 74: Hoa đăng trong tết Nguyên Tiêu
Quyển 2 - Chương 75: Con mèo cải biến vận mệnh
Quyển 2 - Chương 76: Ngàn dặm chuyển giao Triệu Viện
Quyển 2 - Chương 77: Đồng hành
Quyển 2 - Chương 78: Triệu Viện gặp vua
Quyển 2 - Chương 79: Thề
Quyển 2 - Chương 80: Hành động
Quyển 2 - Chương 81: Một hòn đá ném hai con chim
Quyển 2 - Chương 82: Gặp nhau
Quyển 2 - Chương 83: Vỗ cánh
Quyển 2 - Chương 84: Vua ban mỹ nữ
Quyển 2 - Chương 86: Gặp mặt
Quyển 2 - Chương 87: Giao thừa
Quyển 2 - Chương 88: Đính hôn
Quyển 2 - Chương 89: Hôn
Quyển 2 - Chương 90: Lâp Tự
Quyển 3 - Chương 91: Trời muốn sập - Địch tập kích
Quyển 3 - Chương 92: Vây thành
Quyển 3 - Chương 93: Giải vây
Quyển 3 - Chương 94
Quyển 3 - Chương 95
Quyển 3 - Chương 96
Quyển 3 - Chương 97
Quyển 3 - Chương 98
Quyển 3 - Chương 99
Quyển 3 - Chương 100
Quyển 3 - Chương 101: Thoái vị
Quyển 3 - Chương 102
Quyển 3 - Chương 103: Gia tăng
Quyển 3 - Chương 104: Sơn Dương
Quyển 3 - Chương 105: Phiên ngoại: Triệu Viện
Quyển 3 - Chương 106: Mân Côi Cao
Quyển 3 - Chương 107: Đăng cơ
Quyển 4 - Chương 108: Lại làm cột chống - Lập Hậu
Quyển 4 - Chương 109: Sáng tỏ
Quyển 4 - Chương 110: Tân Khí Tật
Quyển 4 - Chương 111: Dã pháo
Quyển 4 - Chương 112: Ngự giá thân chinh
Quyển 4 - Chương 113: Tranh luận [1]
Quyển 4 - Chương 114: Kết luận [2]
Quyển 4 - Chương 115: Dưới nước [1]
Quyển 4 - Chương 116: Gặp mặt kẻ thù [2]
Quyển 4 - Chương 117: Ái muội
Quyển 4 - Chương 118: Độc quyền
Quyển 4 - Chương 119: Loại trừ
Quyển 4 - Chương 120: Nghiêm túc
Quyển 4 - Chương 121: Kịch chiến Thái Bình Châu
Quyển 4 - Chương 122: Bệ hạ chiếu lệnh
Quyển 4 - Chương 123: Tẩm các
Quyển 4 - Chương 124: Hoảng hốt
Quyển 4 - Chương 125: Đưa tiễn
Quyển 4 - Chương 126: Quyết chiến
Quyển 4 - Chương 127: Tiệc ăn mừng
Quyển 4 - Chương 128: Thổ lộ chân tâm
Quyển 4 - Chương 129: Bắc Phạt
Quyển 4 - Chương 130: Dời đô
Quyển 4 - Chương 131: Vòng xoáy
Quyển 4 - Chương 132: Vĩnh hằng
Quyển 4 - Chương 133: Phiên ngoại

Quyển 2 - Chương 85: Thân cận

732 40 6
Bởi Yur338

Lần đầu tiên được Vi thái hậu ban tặng cung nữ lúc trước, người kia nói có mỹ nhân trong ngực thì nên vui vẻ hưởng thụ: Vậy hiện tại thì sao? Sau khi đã nói thích mình, còn có thể thoải mái khi nhìn mình ôm người khác hay không?

Ngày đó rời khỏi Lâm An, Tiêu Sơn liền một đường chạy về Trấn Giang, đám người Thiệu Hoành Uyên đã sớm biết được tin Tần Cối, Tiêu Sơn vừa trở về đã được Thiệu Hoành Uyên tiếp đón như khách quý, hai người Chu Hoành Kim Thắng, cho đến lúc này mới biết được thân phận thật sự của Tiêu Sơn, để cho bọn họ vừa kinh vừa sợ nhất chính là Triệu công tử mà năm kia cùng mình đi đến Tuyên Châu diệt yêu tặc lại là Phổ An Quận Vương, lại còn có khả năng được lập Hoàng tự! Ở trước mặt Hoàng đế tương lai mà binh bại binh bại, chạy trốn rồi chạy trốn, đùa giỡn bậy bạ lại đùa giỡn bậy bạ, đều cảm thấy vô cùng thấp thỏm không yên.

Chỉ có đám người Lý Hổ Thần sau khi biết được thân phận của Triệu Viện, đều vô cùng vui mừng, mình được thân cận với Hoàng đế tương lai, lại có giao tình không tầm thường, tương lai được thăng chức chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chuyện tiếp theo Tiêu Sơn muốn làm chính là chuyển giao phòng ngự cùng xử lý đội ngũ của mình.

Chuyển giao phòng ngự còn đơn giản, xử lý đội ngũ của mình thì rắc rối hơn.

Thuộc hạ trên danh nghĩa của hắn chỉ có ba trăm người, nhưng lần diệt yêu tặc tại Tuyên Châu lúc trước đã tăng đến chín trăm người, lại trải qua hai năm, lại thu nạp thêm nhiều, hiện tại thuộc hạ đã có hơn ngàn người rồi. Mặc dù nói số lượng này phù hợp với thân phận của hắn, nhưng bên trong ngàn người này, gần tám trăm người không có tên trong quân tịch, bọn họ đi hay ở là vấn đề lớn nhất.

Trước khi quay về đã thương lượng vấn đề này cùng Triệu Viện, mấy năm qua, Tiêu Sơn không chỉ có đồn điền của riêng mình, lại còn phái người chuyên đi theo Tần lão gia ra biển buôn bán, doanh thu kiếm được không ít, vốn cho là chỉ cần Tần Cối hơi rớt đài, như vậy quân phí sẽ do triều đình phát xuống, thanh thế nhất định sẽ truyền xa. Nào có thể đoán được Triệu Cấu căn bản không có ý tứ này, chỉ thừa nhận thu nạp quân đội, lại điều Tiêu Sơn đến nơi khác, về cơ bản quyền lực đã không còn —— tuy rằng bản thân cũng không có thế lực gì quá lớn.

Trước khi đi Thiệu Hoành Uyên hỏi Tiêu Sơn sau khi rời đi thì ai thay thế hắn. Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, đề cử một người —— Ngũ Loan.

Hai năm qua Ngũ Loan hết sức cố gắng, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, trong nhiều lần diễn tập, mơ hồ trở thành nhân tài kiệt xuất trong quân, một người bình thường tương đối trầm lặng ít nói, không hề nhắc đến chuyện yêu đương, nhưng lại dẫn theo tiểu đội chiến đấu dũng mãnh. Sau khi khảo sát nhiều phương diện, Tiêu Sơn hy vọng y có thể thay thế cho mình, quản lý đội ngũ mà bản thân mình đã từng hao tổn tâm huyết.

Tiêu Sơn vốn tưởng rằng Ngũ Loan nhận được tin này phải thật vui mừng, dù sao cái này cũng được coi là đề bạt vượt cấp rồi (*Vượt quá cả thứ bậc của mình), nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của Tiêu Sơn, Ngũ Loan nhất định không chịu, nguyện ý làm một binh sĩ quèn, muốn đi theo Tiêu Sơn đến Ngạc Châu nhận chức.

Tiêu Sơn khuyên y hai lần, hy vọng y thay đổi chủ ý, nhưng cho dù Tiêu Sơn nói thế nào, Ngũ Loan thủy chung không chịu ở lại thay Tiêu Sơn quản lý đội ngũ, Tiêu Sơn đành phải tìm người khác. Phó tướng trước kia của hắn theo lý thuyết là đối tượng thích hợp, nhưng Tiêu Sơn cũng có chút tư tâm, hy vọng có thể tìm được người thân tín để thay thế vị trí của mình, huống hồ năng lực phó tướng của hắn cũng hết sức bình thường, còn có chút nhát gan sợ phiền phức, Tiêu Sơn cảm thấy một khi đã xảy ra chuyện thì khó có thể nghĩ được biện pháp đối phó.

Tiêu Sơn lại dạo một vòng trong quân, cuối cùng chọn được Lý Hổ Thần.

Lý Hổ Thần trời sinh khỏe mạnh, võ nghệ cao siêu, trong quân có rất nhiều người thích y, cũng có người ghen ghét, để y thay thế xem như là sự lựa chọn thứ hai. Nhưng có một phương diện mà người khác không bằng, chính là Lý Hổ Thần có dũng khí lại thận trọng, lại rất trung tâm. Không chỉ đơn thuần là thân tín của mình, hơn nữa nói theo một nghĩa nào đó, bố trí thế này sẽ càng khiến cho Triệu Viện thỏa mãn, dù sao ban đầu Lý Hổ Thần cũng lấy tư cách là binh sĩ bên cạnh Triệu Viện.

Về mặt quân lương đã hoàn toàn không cần Tiêu Sơn để tâm đến, nếu như triều đình đã thừa nhận đội ngũ này, sẽ phải phát quân lương, tuy rằng không cần phải tiếp tục phái người ra biển, nhưng Lý Hổ Thần lại không muốn chặt đứt con đường này. Nếu như Tiêu Sơn đã chọn trúng y để làm người thay thế, cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của y.

Về phần Tần Trọng bên kia, Tiêu Sơn cũng sẽ qua một chuyến, mấy năm này Tần Trọng ra biển buôn bán cũng coi như kiếm được một món lời, lại muốn mang chút tiền thử đóng một con thuyền, Tiêu Sơn biết chuyện này cũng chỉ gật đầu mà thôi, không có đề xuất gì hay có thể đưa ra.

Ngược lại Vương Mỹ Nương lại hết sức không vui, suốt ngày nhắc nhở chuyện Tiêu Sơn lật lọng hôn sự năm đó, nói cô nương tốt như vậy mà Tiêu Sơn không muốn, kết quả là con người ta đã gả qua nhà khác.

Tiêu Sơn cảm thấy có chút băn khoăn, hỏi Hà Thái Vi gả đến nhà nào rồi, Vương Mỹ Nương quở trách Tiêu Sơn một trận, nói là gả cho một tú tài họ Trương trong vùng. Hắn cảm thấy hơi áy náy, vốn định đến xem, nhưng bây giờ đã là vợ người ta rồi, cũng bất tiện, chỉ có thể như vậy mà thôi.

Chờ sau khi an bài hết thảy, Tiêu Sơn liền chọn mười thân binh, rời khỏi Trấn Giang, đi đến Ngạc Châu nhận chức.

Thống chế của Ngạc Châu vốn là thuộc hạ cũ của Nhạc Phi, sau khi Triệu Cấu chuẩn bị đối phó với Tần Cối, liền điều ông đến Ngạc Châu thăng chức làm Trấn Phú Sử, để phòng bất trắc. Kinh Tương vốn là khu vực phòng ngự của Nhạc Phi, có thể đến đây nhận chức, Tiêu Sơn cũng cảm thấy tương đối vui mừng.

Thời điểm còn chưa đến thành Ngạc Châu, đã cảm thấy nơi này và những địa phương khác có chỗ bất đồng rồi, hắn ở ngoài thành đã mấy lần gặp được quan quân đi ngang qua, cho dù quân đội cũng giống như những địa phương khác đều quấy nhiễu dân chúng, nhưng trong quá trình hành quân, lại tuân thủ quân lệnh, động tác nhanh nhẹn, hạ trại cũng nghiêm chỉnh, sau khi Nhạc Phi chết, tướng lĩnh thay thế ông quản giáo không nghiêm, quân Nhạc Gia đã tan rã không ít, thà chết rét chứ không dỡ nhà của dân để lấy củi đốt sưởi ấm – thà chết đói chứ không cướp lương thực của dân để ăn đã trở thành chuyện xưa trong truyền thuyết, nhưng trong quân cũng có không ít lão binh năm đó đã từng đi theo Nhạc Phi nam chinh bắc chiến, tố chất tác chiến tuy rằng không bằng Nhạc Phi, nhưng so với đội quân của những nơi khác, coi như là nhân tài kiệt xuất.

Tiêu Sơn nhìn thấy những thứ này, cảm giác mình đã đến đúng chỗ, loại đội ngũ này chỉ cần huấn luyện thêm chút nữa, liền có thể khôi phục lại oai phong ngày xưa, nhưng Ngũ Loan đồng hành cùng hắn lại không cho là đúng, nói: "Ngày xưa tướng quân có nói quân Nhạc Gia như thế này như thế nọ, kỷ luật nghiêm minh khiến cho người ta lo sợ, hôm nay gặp mặt, cũng chỉ có như vậy, những binh sĩ này chẳng bằng một góc của Trấn Giang ta!"

Mặc dù Ngũ Loan đã đi theo Tiêu Sơn đến Ngạc Châu, nhưng trong lòng cũng không xem đây là địa bàn của mình, chỉ nhớ thương một nghìn binh sĩ Trấn Giang kia mới là người một nhà.

Tiêu Sơn nghe những lời này của Ngũ Loan, hơi nhíu mày: "Khi còn bé ngươi ở tại Giang Bắc, đã gặp qua quân Nhạc Gia, vì vậy nên hôm nay mới cảm thấy rất khác biệt chứ gì?"

Ngũ Loan lộ ra vẻ đang cố hết sức để nhớ lại, một lúc sau mới nói: "Lúc đó còn nhỏ, cũng không nhớ quá rõ, nhưng mà ngược lại chưa bao giờ nhìn thấy trường hợp quấy rối dân chúng."

Tiêu Sơn thở dài: "Nhạc Bằng Cử chết oan, Đại tướng thân tín của ông hoặc bị chặt đầu, hoặc bị lưu đày, thay thế vị trí đều là những hạng người bình thường, còn có thân tín của Tần lão tặc tùy ý tàn phá bừa bãi, dưới tình huống như vậy còn có thể duy trì đến bộ dạng như bây giờ, đã vô cùng không dễ dàng rồi."

Ngũ Loan trầm mặc không nói, sau một lúc bỗng nhiên nói: "Tướng quân, khó khăn lắm chúng ta mới lập được đội ngũ tại Trấn Giang, có khi nào rời đi không về, sau này cũng sẽ thay hình đổi dạng?"

Tiêu Sơn cũng có chút bận tâm Lý Hổ Thần có thể gánh vác được hay không, hắn cũng âm thầm lo lắng sau khi mình rời đi, binh sĩ trong Trấn Giang phủ bị Lý Hổ Thần biến thành một đám trộm cướp. Nhưng thành trộm cướp dù sao cũng hơn là thành con mèo bệnh, đây cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ.

Tiêu Sơn nói hai câu với Ngũ Loan, sau đó cẩn thận dặn dò mười thân binh mình mang theo: "Đã đến Ngạc Châu, không được gây hấn với đội quân ở đây, cũng không được phát biểu những lời khó nghe về đội ngũ của bọn họ!"

Mười thân binh nhìn thấy Tiêu Sơn nghiêm túc, đều im lặng lắng nghe, sau đó lập tức hô to: "Vâng!"

Tiêu Sơn là lo lắng mình vừa đi, bị những thân binh này khoe khoang binh sĩ mình huấn luyện ở Trấn Giang phủ, sẽ khiến cho người ở đây bất mãn, nếu như không ra nghiêm lệnh, chỉ sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Thời điểm hắn đến Ngạc Châu phủ, trước đó Thống chế Lý Đạo đã nghe nói Triệu Cấu đích thân phái thân tín cỉa Phổ An Quận Vương tới đây, đã sớm ra nghênh đón rồi, bày tiệc đãi khách, lại mời quan viên lớn nhỏ trong vùng đến dự, Tiêu Sơn nhìn một vòng không thấy bóng dáng Lưu Kĩ, có chút kỳ quái, Lý Đạo giải thích: "Lưu tướng ở tại Tương Dương, hôm nay Tiêu tướng quân không thể gặp được rồi."Tiêu Sơn liền yên tâm chào hỏi làm quen với những người mới, một đám nam nhân đang uống rượu say sưa, bỗng có một tiểu cô nương khoảng sáu bảy tuổi mặc sầm tử (*váy ngắn) màu đỏ xông vào, chưa vào đến cửa đã lớn tiếng hỏi: "Ai là Tiêu Sơn?"

Tiêu Sơn lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ tên tuổi của mình ngay cả một đứa nhỏ cũng biết? Hắn hoài nghi nhìn về phía Lý Đạo, Lý Đạo cười giải thích: "Đây là tiểu nữ (*đứa con gái nhỏ), họ Lý, tự Phượng Nương."

Danh tính của nữ nhi khuê phòng sẽ không lộ ra với người ngoài, tuy rằng võ tướng sẽ không để ý giống như người đọc sách, nhưng cũng đủ khiến cho người ta ngạc nhiên.

Mấy quan viên đang ngồi ngược lại kiến quái bất quái (*không quái lạ khi có chuyện kỳ lạ xảy ra), đều trêu chọc Lý Phượng Nương, Lý Phượng Nương liếc mắt nhìn mấy quan viên kia hừ một tiếng, không để ý tới người bên ngoài trêu chọc, chỉ đi tới chỗ Tiêu Sơn, đánh giá Tiêu Sơn một vòng, một tay chống nạnh, một tay chỉ Tiêu Sơn hỏi: "Ngươi chính là Tiêu Sơn?"

Tiêu Sơn thấy bộ dạng Lý Phượng Nương đáng yêu, liền đưa tay xoa xoa đầu nó, cười nói: "Đúng, chính là ta!"

Lý Phượng Nương liếc Tiêu Sơn một cái, hừ một tiếng: "Cũng chả có gì đặc biệt!"

Lý Đạo vội qua tạ lỗi với Tiêu Sơn, lại lệnh cho người hầu bên cạnh dẫn Lý Phượng Nương đi, đợi đến sau khi Lý Phượng Nương rời khỏi, nội dung trên bàn tiệc liền đổi thành sự ra đời đầy ly kỳ của Lý Phượng Nương, thời điểm mới ra đời, một đàn hắc phượng (*黑凤 một loại bướm màu đen) bay tới trước quân doanh, cứ quẩn quanh không đi, nói rằng tương lai nhất định đại phú đại quý, Lý Đạo liền đặt tên là Lý Phượng Nương, xem như châu báu, sủng đến vô pháp vô thiên.

Tiêu Sơn nghe đến đây, mới chợt nhớ tới vì sao mới nghe tên Lý Phượng Nam lại thấy quen tai như vậy rồi, thì ra là lão bà tương lai của con trai thứ ba của Triệu Viện, cũng chính là con dâu của Triệu Viện.j

Nhưng người con dâu này khiến cho người ta rất đau đầu, bức nhi tử Triệu Viện thành người tâm thần, lại hết sức bất hiếu, sau khi Triệu Viện thoái vị, đối xử vô cùng cay nghiệt,

Hiện tại con trai trưởng của Triệu Viện Triệu Du bằng tuổi với Lý Phượng Nương, đứa con thứ ba cũng không biết ở nơi nào, cuộc hôn sự này cũng không tới phiên Tiêu Sơn rảnh rỗi quan tâm. Nhưng cho dù đã biết rõ những chuyện đã xảy ra trong lịch sử, Tiêu Sơn lại cảm thấy Lý Phượng Nương cũng khá bình thường, còn cho rằng tiểu cô nương này vô cùng đáng yêu.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Tiêu Sơn đã bắt đầu chính thức nhận chức rồi, Triệu Cấu nói hắn đi làm trợ thủ cho Lưu Kĩ, nhưng trên thực tế, chính tướng của Ngạc Châu phủ lại là Lý Đạo, nửa năm qua Tiêu Sơn chỉ gặp Lưu Kĩ được một lần, sau khi thầm tạ ơn Lưu Kĩ đã cho mượn kỵ binh diệt yêu tặc lần trước, cũng chưa từng gặp lần nào nữa. Ngược lại là hàng ngày đều cùng một chỗ với Lý Đạo, tránh không được bị Lý Phượng Nương cưỡi cổ chơi đùa, may mà mặc dù Tiêu Sơn biết được những chuyện xấu sẽ làm ra sau này, nhưng đối với tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn này, cũng khó mà cự tuyệt, chẳng những thế, ngược lại thường thường bị Lý Phượng Nương quấn lấy đòi kể chuyện xưa, Tiêu Sơn cũng nhân cơ hội giảng cho nó một ít đạo lý làm người.

Hôm nay Tiêu Sơn đã luyện binh xong xuôi, thời điểm trở lại doanh trại, bỗng nhận được thư dịch quán (*trạm chuyển thư) đưa tới, Tiêu Sơn nhìn nét chữ bên ngoài cũng biết là của Triệu Viện, trong lòng có chút kích động, hắn trở về phòng, mở ra bức thư, lúc nhìn thấy nội dung, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Mặc dù lịch sử đã bị hồ điệp vỗ cánh mà dần lệch khỏi quỹ đạo vốn có, nhưng người bên trong lại không có gì thay đổi, chuyện xưa nổi danh dùng mười xử nữ để thử Hoàng tự, vẫn là xảy ra.

Tiêu Sơn nhớ rõ trong lịch sử, người khuyên bảo Triệu Viện không nên động vào mười nữ nhân này là thầy của y – Sử Hạo, hơn nữa Tiêu Sơn còn biết được Triệu Viện chắc chắn sẽ không gấp đến độ này, đối phương cố ý viết thư nói chuyện này cho mình nghe là có ý gì đây? Chẳng lẽ nói, hành động mình làm trước khi rời khỏi Lâm An, đã kích thích Triệu Viện? Lỡ như đối phương muốn chứng minh bản thân là thích nữ nhân mà làm ra cái gì không nên làm thì làm sao bây giờ? Vì vậy hồ điệp lần nữa vỗ cánh, đã thay đổi kết cục vốn có sao?

Tiêu Sơn có chút lo sợ bất an, hắn cũng không biết phải hồi âm lại như thế nào, hắn phiền muộn mà ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Lý Đạo đi đến đây.

Lý Đạo cho Tiêu Sơn một nhiệm vụ: Thay mình hồi kinh báo cáo công tác một chuyến, ngoài ra, Lý Phượng Nương cho đến bây giờ còn chưa từng đến Lâm An, lần này để cho Tiêu Sơn giúp dẫn đi một vòng.

Tiêu Sơn có chút hoài nghi nhìn Lý Đạo, con gái mình mình không quản, còn ném cho mình dẫn đến Lâm An là có ý gì?

Lý Đạo bên kia thì đang âm thầm tính toán: Tiêu Sơn quay về Lâm An, khẳng định phải đến Vương phủ của Phổ An Quận Vương, vừa vặn mang con gái mình tới Kinh thành để kết thân, hiện tại hài tử còn nhỏ, có thể để lại ấn tượng tốt cho Phổ An Quận Vương, chờ thêm hai năm nhi tử của Triệu Viện trưởng thành, nói không chừng còn có thể lấy được một cửa hôn sự tốt. Chức quan của chính mình thấp kém, lại không có nửa phần giao tình với Triệu Viện, nếu như đi qua, sao có thể bước được vào cổng lớn của Vương phủ? Chỉ có Tiêu Sơn mới là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.

Đọc tiếp

Bạn Cũng Sẽ Thích

12.6K 777 25
Tác giả: Khống Nhi Dĩ Thể loại: Đam mỹ, Chữa lành, Đô thị, Hiện đại, Hiện thực hướng Giới thiệu: Bác sĩ khoa sản thụ x thần tiên sống công. Phần mở...
242K 20.5K 58
Tạm thời chưa biết nói gì '-' Không chuyển ver nha. Chỉ đăng trên Wattpad với Facebook Kisekirin thôi.
52.5K 6.1K 64
Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn! Tác giả: Ngạc Nhân Hành Sơn Nhân vật: Tống Phất Chi x Thời Chương Tag: Hiện đại đô thị, cưới trước yêu sau, ngọt, học...
163K 13.6K 200
Tên khác: Địa cầu thượng tuyến/ Trái đất thượng tuyến/ Trái đất online Số chương: 245 chương [Hoàn] Thể loại: Đam mỹ, 1×1, Cường Cường, Trò chơi, Vô...