[Hoàn] Giang Sơn Tống Đế (宋帝江...

By Yur338

127K 6.5K 712

Tác giả: Thiệu Hưng Thập Nhất. Nguồn: traxanhsuada.wordpress.com Thể loại: Xuyên không, chủ công, đế thụ... More

Quyển 1 - Chương 1: Tiết tử
Quyển 1 - Chương 2: Cậu học sinh luôn khiến người ta đau đầu
Quyển 1 - Chương 3: Xuyên qua
Quyển 1 - Chương 4: Trèo tường
Quyển 1 - Chương 5: Sơ ngộ Triệu Thận
Quyển 1 - Chương 6: Sỉ nhục
Quyển 1 - Chương 7: Đào hố
Quyển 1 - Chương 8: Chôn cốt
Quyển 1 - Chương 9: Giao tâm
Quyển 1 - Chương 11: Quần chúng phá hoại
Quyển 1 - Chương 12: Tốc độ của Tần tể tướng
Quyển 1 - Chương 13: Có gì hay mà đắc ý?
Quyển 1 - Chương 14: Đường ra
Quyển 1 - Chương 15: Gặp mặt bất ngờ trong Tần phủ
Quyển 1 - Chương 16: Chạm trán Tần Cối
Quyển 1 - Chương 17: Đại tiệc tứ phương
Quyển 1 - Chương 18: Tiểu Hoàng tử chật vật
Quyển 1 - Chương 19: Câu trả lời thông minh
Quyển 1 - Chương 20: Vào ở Vương phủ
Quyển 1 - Chương 21: Thăm dò
Quyển 1 - Chương 22: Nói rõ
Quyển 1 - Chương 23: Giữ lại
Quyển 1 - Chương 24: Trương Tam về phía Bắc
Quyển 1 - Chương 25: Tiêu Sơn là cầm thú
Quyển 1 - Chương 26: Ngã bệnh
Quyển 1 - Chương 27: Cùng ngủ
Quyển 1 - Chương 28: Đường lui
Quyển 1 - Chương 29: Ly gián Tần Cối
Quyển 1 - Chương 30: Anh hùng tuổi xế chiều
Quyển 1 - Chương 31: Chặn đường mao xí
Quyển 1 - Chương 32: Thăm dò
Quyển 1 - Chương 33: Ly gián cùng phản gián
Quyển 1 - Chương 34: Gặp mặt trong đêm
Quyển 1 - Chương 35: Lập kế hoạch
Quyển 1 - Chương 36: Tìm kiếm gian tế
Quyển 1 - Chương 37: Trương tướng hung hãn
Quyển 1 - Chương 38: Đồ Chơi
Quyển 1 - Chương 39: Đình Thúy Vi gặp Hàn Thế Trung
Quyển 1 - Chương 40: Tặng quà
Quyển 1 - Chương 41: Thành lập bang hội
Quyển 1 - Chương 42: Thay đổi mới nhất
Quyển 1 - Chương 43: Kỹ quán nghe lén
Quyển 1 - Chương 44: Hầu dược
Quyển 1 - Chương 45: Ngủ chung
Quyển 1 - Chương 46: Ẩn nấp
Quyển 1 - Chương 47: Luận (*bàn về) tình
Quyển 1 - Chương 48: Mưu đồ Bí mật
Quyển 1 - Chương 49: Ngô Hạo chết
Quyển 1 - Chương 50: Lưng
Quyển 1 - Chương 51: Tạm lộ đầu giác*
Quyển 1 - Chương 52: Đêm tân hôn
Quyển 1 - Chương 53: Chạy trốn dưới trăng
Quyển 1 - Chương 54: Bị cắn ngược một cái
Quyển 1 - Chương 55: Bờ dương liễu
Quyển 2 - Chương 56: Chọc thủng trời xanh kiếm chưa sờn - Gặp lại
Quyển 2 - Chương 57: Cùng ngủ ngoài trời
Quyển 2 - Chương 58: Tuyệt không lòng dạ bất chính
Quyển 2 - Chương 59: Phá vỡ
Quyển 2 - Chương 60: Viện binh
Quyển 2 - Chương 61: Đêm ái muội
Quyển 2 - Chương 62: Quân sư thần bí
Quyển 2 - Chương 63: Triệu Viện đuổi tới
Quyển 2 - Chương 64: Ngu Doãn Văn
Quyển 2 - Chương 65: Cố tình gây sự
Quyển 2 - Chương 66: Cưỡng hôn
Quyển 2 - Chương 67: Hoàn Nhan Lượng
Quyển 2 - Chương 69: Tìm Triệu Viện
Quyển 2 - Chương 68: Lời tiên đoán
Quyển 2 - Chương 70: Tú Vương phủ
Quyển 2 - Chương 71: Triệu Viện
Quyển 2 - Chương 72: Lần nữa thổ lộ
Quyển 2 - Chương 73: Thân cận và chạy trốn
Quyển 2 - Chương 74: Hoa đăng trong tết Nguyên Tiêu
Quyển 2 - Chương 75: Con mèo cải biến vận mệnh
Quyển 2 - Chương 76: Ngàn dặm chuyển giao Triệu Viện
Quyển 2 - Chương 77: Đồng hành
Quyển 2 - Chương 78: Triệu Viện gặp vua
Quyển 2 - Chương 79: Thề
Quyển 2 - Chương 80: Hành động
Quyển 2 - Chương 81: Một hòn đá ném hai con chim
Quyển 2 - Chương 82: Gặp nhau
Quyển 2 - Chương 83: Vỗ cánh
Quyển 2 - Chương 84: Vua ban mỹ nữ
Quyển 2 - Chương 85: Thân cận
Quyển 2 - Chương 86: Gặp mặt
Quyển 2 - Chương 87: Giao thừa
Quyển 2 - Chương 88: Đính hôn
Quyển 2 - Chương 89: Hôn
Quyển 2 - Chương 90: Lâp Tự
Quyển 3 - Chương 91: Trời muốn sập - Địch tập kích
Quyển 3 - Chương 92: Vây thành
Quyển 3 - Chương 93: Giải vây
Quyển 3 - Chương 94
Quyển 3 - Chương 95
Quyển 3 - Chương 96
Quyển 3 - Chương 97
Quyển 3 - Chương 98
Quyển 3 - Chương 99
Quyển 3 - Chương 100
Quyển 3 - Chương 101: Thoái vị
Quyển 3 - Chương 102
Quyển 3 - Chương 103: Gia tăng
Quyển 3 - Chương 104: Sơn Dương
Quyển 3 - Chương 105: Phiên ngoại: Triệu Viện
Quyển 3 - Chương 106: Mân Côi Cao
Quyển 3 - Chương 107: Đăng cơ
Quyển 4 - Chương 108: Lại làm cột chống - Lập Hậu
Quyển 4 - Chương 109: Sáng tỏ
Quyển 4 - Chương 110: Tân Khí Tật
Quyển 4 - Chương 111: Dã pháo
Quyển 4 - Chương 112: Ngự giá thân chinh
Quyển 4 - Chương 113: Tranh luận [1]
Quyển 4 - Chương 114: Kết luận [2]
Quyển 4 - Chương 115: Dưới nước [1]
Quyển 4 - Chương 116: Gặp mặt kẻ thù [2]
Quyển 4 - Chương 117: Ái muội
Quyển 4 - Chương 118: Độc quyền
Quyển 4 - Chương 119: Loại trừ
Quyển 4 - Chương 120: Nghiêm túc
Quyển 4 - Chương 121: Kịch chiến Thái Bình Châu
Quyển 4 - Chương 122: Bệ hạ chiếu lệnh
Quyển 4 - Chương 123: Tẩm các
Quyển 4 - Chương 124: Hoảng hốt
Quyển 4 - Chương 125: Đưa tiễn
Quyển 4 - Chương 126: Quyết chiến
Quyển 4 - Chương 127: Tiệc ăn mừng
Quyển 4 - Chương 128: Thổ lộ chân tâm
Quyển 4 - Chương 129: Bắc Phạt
Quyển 4 - Chương 130: Dời đô
Quyển 4 - Chương 131: Vòng xoáy
Quyển 4 - Chương 132: Vĩnh hằng
Quyển 4 - Chương 133: Phiên ngoại

Quyển 1 - Chương 10: Cung đình

1.4K 82 1
By Yur338

Triệu Viện nói: "Vô ý đánh rơi xuống hồ rồi!"

Triệu Cấu nhìn Triệu Viện một lúc, kéo tay y qua mở ra xem, chỉ thấy ở lòng bàn tay có một mụn nước, sắc mặt lại âm trầm thêm một chút, hỏi: "Hôm qua vẫn còn tốt, sao hôm nay lại bị nổi mụn nước rồi? Đọc sách có thể đọc ra cái này?"

Triệu Viện im lặng không nói, một lúc sau mới mở miệng: "Là do luyện bắn cung, không cẩn thận để cọ qua!"

Triệu Cấu buông tay Triệu Viện xuống, ngồi dậy bước hai vòng quanh điện, cho thái giám cung nữ lui ra ngoài, đợi cho đến khi không còn ai, mới nghiêm mặt hỏi: "Có phải hôm nay Khái Thị Khẩu rất náo nhiệt?"

Triệu Viện biết chuyện xuất cung của mình, nếu như Triệu Cấu không để ý thì coi như xong, đằng này ông đã sinh nghi, tìm thái giám bên cạnh hỏi liền biết, cũng không cần nói dối nữa, liền trầm mặc không nói.

Triệu Cấu thấy Triệu Viện không nói lời nào, chỉ nghĩ một chút liền đoán được, tuy rằng đứa nhỏ này không phải con ruột, nhưng từ nhỏ đã nuôi dưỡng bên người, tình cách ngang bướng đã nắm rõ trong lòng bàn tay, hôm nay hẳn là vụng trộm chuồn ra chỗ pháp trường rồi. Triệu Cấu muốn mở miệng trách cứ hai câu, nhưng lại không có nổi lý do thích hợp, cũng không thể dạy dỗ con mình, cuối cùng nói đi nói lại một hồi lại nhắc đến chuyện giết trung thần lương tướng bên người, đành phải buông tha, thở dài một hơi, cảm thấy có chút vô lực.

Triệu Viện thấy Triệu Cấu thở dài, liền hỏi: "Cha, con nghe nói, Nhạc Thiếu Bảo chết, là Tần tể tướng tiền chém hậu tấu hay sao?"

Triệu Cấu lắp bắp kinh hãi: "Con nghe ở đâu ra?"

Triệu Viện thấy Hoàng đế không phản bác lời của mình, ngược lại hỏi xem mình nghe được từ đâu, thì biết rõ chuyện này là thật, y cũng không trả lời câu hỏi của Triệu Cấu, chỉ nói: "Cha, từ xưa đến nay, ở đâu lại có loại thần tử không chờ thánh thượng cho phép, đã tự mình chém giết đại quan của triều đình a? Có thể thấy được rắp tâm của Tần tể tướng, lão ta thật sự tận tâm và trung thành với cha sao?"

Triệu Cấu trầm mặc không nói, ông làm hoàng đế cũng hơn mười năm, trải qua vô số sóng gió, ai trung ai gian làm sao không biết? Nhưng chuyện Nhạc Phi không đơn giản như đứa con này nghĩ, mà nói thẳng ra với nó cũng không tốt, liền nói: "Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu được, Tần tể tướng là làm vì đất nước, con không cần ở sau lưng đoán mò!"

Triệu Viện lại nói: "Con không phải là ở sau lưng nghị luận triều thần, chỉ là... chỉ là...."

Triệu Cấu cắt ngang lời Triệu Viện: "Không nói chuyện này nữa, hôm nay con đi đến Thái Thị Khẩu, có nghe thấy dân chúng nghị luận?" Ông cũng không đợi Triệu Viện trả lời, lại một mình độc thoại: "Được rồi, con cũng không cần nói cho trẫm, trẫm nghĩ cũng có thể biết được là cái kiểu gì! Những người kia tầm nhìn hạn hẹp, chỉ lo nhất thời trước mắt, nào biết người làm quan khó xử?"

Triệu Viện thấy Triệu Cối nói như vậy, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc.

Hai cha con im lặng nhìn nhau, một lúc sau, Triệu Cấu mới nói: "Con đi cả ngày, chỉ sợ đã mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi sớm đi!"

Triệu Viện lui ra ngoài, thời điểm đi đến cửa đại điện, bỗng thấy Tần Cối đi qua hướng này.

Triệu Viện vô cùng chán ghét Tần Cối, muốn tránh không gặp, nhưng hai người đã đến trước mặt nhau, đành phải nhẫn nhịn tiến lên chào hỏi hai câu.

Tần Cối thấy Triệu Viện thì cao thấp đánh giá một hồi, bỗng nhiên nói: "Hôm nay tuyết rơi nhiều, Điện Hạ không lạnh sao? Bên ngoài lạnh lẽo vô cùng!"

Triệu Viện nói: "Đa tạ Tần tể tướng quan tâm, ta rất tốt!" Nói xong, liền quay người rời đi, Tần Cối nhìn theo bóng lưng Triệu Viện đi xa dần, có chút đăm chiêu.

Thẳng đến khi thái giám trong điện truyền lời, lúc này Tần Cối mới đi vào Sùng Chính Điện.

Triệu Cấu vẫn ngồi chép 《 Lạc Thần phú 》, thấy Tần Cối đi đến, dừng bút lại, nói: "Tần tể tướng, tình huống hôm nay như thế nào?"

Tần Cối khom người nói: "Tất cả đều nằm trong khống chế của Bệ hạ, không có gì sai sót. Chỉ là có một chuyện, thi thể của Nhạc Vân và Trương Hiến, vốn là phơi thây ba ngày mới thiêu hủy, nhưng không biết đã bị người nào lấy đi!"

Triệu Cấu lập tức nhớ đến mụn nước trên tay Triệu Viện, nhưng lại cảm thấy không đúng, nếu như nó lệnh cho thái giám bên cạnh làm, như thế nào trên tay lại cọ xát ra mụn nước được? Nếu như nó tự thân vận động, như thế nào trên tay chỉ có một mụn nước?Huống hồ Triệu Viện luôn trầm ổn, nếu như thật sự làm chuyện này, cũng sẽ không để lại nhiều manh mối như vậy.

Triệu Cấu đang trầm tư, Tần Cối thì đang căm tức, lão đã dò la được tin tức, nói là Dương Nghi Trung lệnh cho cấm quân trông coi thi thể lơ là, cố ý để cho bộ hạ cũ của Nhạc Phi nhặt xác, nhưng mà Hoàng Đế lại vô cùng tin tưởng Dương Nghi Trung, đã có hơn mười năm giao tình, mình nhất định phải hạ bệ được người này.

Tần Cối thấy Triệu Cấu không nói lời nào, liền nói tiếp: "Quan gia, nghe nói là người trông coi thi thể cố ý lơ là, đi theo người ta xem náo nhiệt, vì vậy nên mới vứt bỏ thi thể!"

Triệu Cấu không muốn tiếp tục nhắc đến đề tài này, liền nói: "Mất thì cho mất, người cũng đã chết, không cần quan tâm đến những chuyện này! Dương Nghi Trung là người tốt, trẫm không muốn để y khó xử! Nhớ trông chừng người nhà Nhạc Phi, chờ đến mùng sáu cho đi lưu đày!"

Nói xong những lời này, ngay sau đó dời sang chuyện khác: "Từ khi trẫm mười chín tuổi leo lên vị trí này đến nay, đã hơn mười năm, chưa từng có một đêm ngon giấc, trẫm năm nay mới hơn ba mươi tuổi, bởi vì ngày đêm lo chuyện quốc gia đại sự, tóc đã bạc hơn một nửa, ngẫu nhiên soi gương, trong lòng cũng không tránh khỏi bi thương!"

Tần Cối nói: "Hôm nay Tống – Kim đã nghị hòa thành công, thiên hạ yên ổn, Bệ hạ có thể an hưởng thái bình, an nhàn rồi!"

Triệu Cấu thản nhiên nói: "Phiêu bạt mười sáu năm, hôm nay đã có thể yên ổn, không thể không nhắc đến công lao của Tần tể tướng."

Tần Cối tâng bốc Triệu Cấu hai câu, bỗng trước mắt hiện lên hình ảnh Triệu Viện.

Triệu Viện năm nay vẫn chưa tròn mười sáu, được phong làm Kiến Quốc Công, dưỡng trong cung, được Triệu Cấu vô cùng yêu thích.

Tần Cối chợt nhớ hôm nay được tay chân trong tướng phủ báo lại, nói hôm nay Kiến Quốc Công xuất cung, không biết đi nơi nào.

Bình thường Tần Cối đã vô cùng bất mãn với Kiến Quốc Công, thời điểm đứa nhỏ này nhìn thấy mình, cho dù đã tận lực che dấu, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự chán ghét y giành cho mình.

Triệu Cấu làm Hoàng Đế, Tần Cối không hề lo lắng mình bị mất chỗ dựa, nhưng nếu đến một ngày vị hoàng tử này lên nắm quyền, những ngày an nhàn của mình chỉ sợ không còn nữa rồi!

Cũng may đứa nhỏ kia còn chưa đến mười sáu tuổi, lại không có vây cánh, dễ dàng đối phó. Tuy rằng Triêu Cấu yêu thích đứa bé kia, cũng bởi vì từ nhỏ đã nuôi dưỡng dưới gối, mới có thể dẫn đến tình cảm sâu nặng.

Chỉ cần Triệu Viện tròn mười sáu tuổi, xuất cung ra ngoài sẽ không còn sớm chiều bên cạnh Triệu Cấu, tình phụ tử giữa hai người, dĩ nhiên sẽ từ từ phai nhạt. Khi đó, mình muốn diệt trừ vị hoàng tử này, dễ như trở bàn tay!

Nghĩ tới đây, Tần Cối liền nói: "Bệ hạ, thần vừa nghĩ ra một chuyện của Kiến Quốc Công, nghĩ đến người năm nay đã gần mười sáu tuổi, cũng nên xuất cung dựng phủ rồi, lại không biết Bệ hạ cho người xây dựng phủ ở đâu? Thần sẽ an bài cho người đi chỉnh đốn một phen."

Triệu Cấu sững sờ, chuyện ngày hôm nay cũng khiến ông cảm thấy con trai mình đã lớn rồi không còn nghe lời nữa, liền nói: "Đúng là nên làm, ngươi không nói trẫm cũng muốn quên mất! Nó một năm lại lớn hơn một năm, quả thật không thích hợp ở lại trong cung. Ngày mai trẫm liền lệnh cho người trong Tông Chính Tự đi làm chuyện này!"

Tần Cối thấy Triệu Cấu không có ý tứ giữ lại Triệu Viện bên cạnh, cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt khi xoay người, khóe môi không khỏi nhếch lên: Phòng ngừa tai họa chưa xảy ra, dù sao cũng là chuyện tốt! Chỉ cần Triệu Viện xuất cung, không ở trước mắt Triệu Cấu, sau này có rất nhiều cơ hội để đối phó.

Triệu Cấu chờ cho Tần Cối đi khỏi, vẻ mặt bỗng trở nên âm trầm, ông chắp tay sau lưng đi hai vòng quanh điện, chợt nói với thái giám Lam Khuê bên cạnh: "Việc đọc sách của Viện Viện mấy ngày này là do ai quản lý? Nên đổi người!" Một lúc sau còn nói: "Thái giám bên cạnh nó là ai?"

Lam Khuê suy nghĩ một chút nói: "Thái giám hầu hạ Kiến Quốc Công mấy ngày qua là Hoàng Ngạn Tiết."

Triệu Cấu cau mày, lẩm bẩm: "Hoàng Ngạn Tiết? Hoàng Ngạn Tiết? Tên này nghe rất quen tai, trẫm nhớ ra rồi, có phải y từng ở chỗ Nhạc Phi?"

Lam Khuê nghe đến chuyện có liên quan đến Nhạc Phi, liền thận trọng trả lời; "Nghe nói trong nhà Hoàng Ngạn Tiết rất nghèo, Nhạc Phi đã từng cho y một nghìn mân (*xâu tiền thời xưa). Mấy ngày đầu Nhạc Phi bị bỏ tù, y còn từng dâng sớ khuyên Bệ hạ."

"Hừ!" Triệu Cấu phất mạnh ống tay áo, "Trách không được hôm nay Viện Viện bỗng nhiên xuất cung, thì ra là có người quấy phá! Đem y ra đánh một trăm trượng, nếu như chết thì thôi, nếu không chết, đày đến Vinh Châu!"

Lam Khuê nhận mệnh, lui ra ngoài.

Triệu Cấu một mình ngồi ngốc ở trong điện, lắc đầu thở dài: "Con trai còn nhỏ không hiểu chuyện, tương lai sẽ có lúc bị thua thiệt! Vài ngày trước còn thấy nó ổn trọng kiên định, thì ra vẫn là ngả ngớn lỗ mãng!"

Lúc này bỗng nhiên có cơn gió thổi qua, 'vù' một cái thổi tắt nến, trong bóng tối, Triệu Cấu nhíu chặt lông mày: Năm nay bản thân cũng đã ba mươi lăm, vẫn không thể sinh con, khó khăn mới cho được hai đứa vào cung nuôi dưỡng. Một thì vụng về háo sắc, đã thất vọng lắm rồi; Bình thường Triệu Viện cũng không tệ lắm, ổn trọng kiên định, còn có cố gắng, hiếm ở chỗ nó đối với mình vô cùng hiếu thuận, nhưng hôm nay lại ở sau lưng mình trốn đến pháp trường....

Triệu Cấu không khỏi thở dài một hơi, yên lặng nói: Nếu như ta có con, cũng không cần quan tâm đến những chuyện này. Nếu như ta có con ruột, thì tốt biết bao!

Triệu Viện quay lại chỗ của mình, đi thỉnh an dưỡng mẫu Trương Uyển Nghi của mình một chút, Trương Uyển Nghi nghe nói y từ chỗ Hoàng đế tới, cũng không để trong lòng, mẹ con hai người nói chuyện một hồi, Trương Uyển Nghi liền cảm thấy không khỏe, cả người mệt mỏi, liền vào nghỉ ngơi.

Triệu Viện trở lại phòng của mình, cầm sách đọc hai trang, bỗng nhớ đến chuyện ban ngày.

Hôm nay gặp được thiếu niên kia, ngược lại là một người thú vị. Tính cách cũng hợp với khẩu vị của mình, dám nói dám làm, cũng có đầu óc.

Triệu Viện nhất thời nhớ đến bàn tay Tiêu Sơn đầy mụn nước do theo mình chôn cất thi thể, khóe miệng liền khẽ nhếch, hơi mỉm cười; đến khi nhớ đến người kia vậy mà lại cùng họ với Tần cối, lập tức nụ cười liền mất, trong lòng không ngăn được dâng lên một cơn chán ghét.

Lập tức, Triệu Viện lại cảm thấy mình có chút buồn cười, họ Tần trên thiên hạ đâu chỉ có trăm ngàn, cũng không thể bởi vì mình chán ghét Tần Cối, liền không cho phép người bên cạnh mang họ Tần, những lời nói với thiếu niên kia vào buổi tối hôm nay, thật sự có hơi quá. Ước định ba ngày sau, có nên đi hay không?

Triệu Viện ở trong cung rối rắm muôn phần, Tiêu Sơn cũng không giống y nghĩ trước nghĩ sau như vậy.

Bây giờ đã là nửa đêm, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải đổi tên bảng hiệu 'Tiệm dầu Tần gia'!  

Continue Reading

You'll Also Like

163K 13.6K 200
Tên khác: Địa cầu thượng tuyến/ Trái đất thượng tuyến/ Trái đất online Số chương: 245 chương [Hoàn] Thể loại: Đam mỹ, 1×1, Cường Cường, Trò chơi, Vô...
396 54 8
Tác giả: Iskye Nguồ: Tấn giang Dung lượng: 9 chương Thể loại: BE, đoản văn Văn án: Hạ Tuần đã dành hơn một nghìn sáu trăm ngày để làm một hòn đá kê c...
52.8K 6.1K 64
Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn! Tác giả: Ngạc Nhân Hành Sơn Nhân vật: Tống Phất Chi x Thời Chương Tag: Hiện đại đô thị, cưới trước yêu sau, ngọt, học...
920K 96.6K 117
Tên Hán Việt: Hòa Tà Thần Kết Hôn Hậu Tác giả: Phù Bạch Khúc (浮白曲) Editor: Mẫn Hạ Trấn Tình trạng: + Bản gốc: Hoàn (104 chương + 12 pn) ...