[ĐM -EDIT] Đào một hoàng đế v...

By HuyenDani

150K 9.9K 1.5K

Tên gốc: 挖个皇帝做老婆 Tác giả: Quái Đản Giang Dương Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, khảo cổ/đạo mộ, linh dị thần quái... More

Văn Án
Chương 1: Ngôi mộ cổ
Chương 2: Cái chết của Giang Ba
Chương 3: Nguy hiểm
Chương 4: Bệnh viện
Chương 5: Hỏi cung
Chương 6: Ngọc bội
Chương 7: Trương Hiểu Mai
Chương 8: Nhảy lầu
Chương 9: Được cứu
Chương 10: Cảnh cáo
Chương 11: Trong thông đạo
Chương 12: Hoàng đế si tình
Chương 13: Ánh sáng vàng
Chương 14: Mộ thất nằm đó
Chương 15: "Mặc"
Chương 16: Linh cữu mở ra
Chương 19: Đạo sĩ trừ tà
Chương 20: Làm phép
Chương 21: Thảm án 500 trước
Chương 22: Chuột tiên
Chương 23: Không tên
Chương 25: Không tên
Chương 26: Không tên
Chương 27: Không tên
Chương 28: Không tên
Chương 29: Không tên
Chương 30: Không tên
Chương 31: Không tên
Chương 32: Không tên
Chương 33: Không tên
Chương 34: Không tên
Chương 35: Không tên
Chương 36: Không tên
Chương 37: Không tên
Chương 38: Không tên
Chương 39: Không tên
Chương 40: Không tên
Chương 41: Không tên
Chương 42: Không tên
Chương 43: Không tên
Chương 44: Không tên
Chương 45: Không tên
Chương 46: Không tên
Chương 47: Không tên
Chương 48: Không tên
Chương 49: Không tên
Chương 50: Không tên
Chương 51: Không tên
Chương 52: Không tên
Chương 53: Không tên
Chương 54: Không tên
Chương 55: Không tên
Chương 56: Không tên
Chương 57: Không tên
Chương 58: Không tên
Chương 59: Không tên
Chương 60: Văn tự nơi hố sâu
Chương 61: Ninh tướng quân
Chương 62: Cho cậu đi cùng là một quyết định đúng
Chương 63: Lưới trời lồng lộng khó thoát
Chương 64: Chuyện xưa dần hé lộ
Chương 65: Là vô giá.
Chương 66: Không tên
Chương 67: Trong quan tài
Chương 68: Khúc Chí Văn phân thân
Chương 69: Bộ giáp bạc
Chương 70: Đàm Trình phẫn nộ
Chương 71: Ninh Khanh
Chương 72: Không tên
Chương 73: Không phải không quan tâm
Chương 74: Không tên
Chương 76: Không tên
Chương 77: Không tên
Chương 78
Chương 79: Chuyện tình đế vương
Chương 80: Giao dịch
Chương 81: Ngọc bội có quỷ khí
Chương 82: Kẻ bám đuôi
Chương 83: Chỉ yêu mình anh
Chương 84: Túc Cảnh Mặc rung động
Chương 85: Túc Cảnh Nghiên
Chương 86: mối hận Lý Quốc Hiền
Chương 87: Tan biến
Chương 88: Dung nhập xương Đào Ngột
Chương 89: Hồi sinh từ cõi chết
Chương 90: Cảnh trong mộng
Chương 91: Gặp mặt Túc Cảnh Nghiên
Chương 92: Khúc Chí Văn tức giận
Chương 93: Hợp tác
Chương 94: Gặp gỡ Khương Bình
Chương 95: Tề Thắng Khang
Chương 96: Hòa thượng Hư Vân

Chương 17: Chạy thoát

2.5K 193 2
By HuyenDani

Edit: Huyền Dani

Khi họ phát hiện ra sợi dây thừng buộc lên người Đàm Trình bị đứt đoạn, bọn họ đã biết rằng tám phần là Đàm Trình xảy ra chuyện rồi.

"Làm sao, làm sao bây giờ?"

Lúc đầu tiến vào cổ mộ, trái tim mọi người như bị xoắn thắt chặt lại, việc này thậm chí như đi tìm cái chết, phía trước một mảng tối mù mịt khiến mọi người do dự không dám tiến thêm.

Không phải là muốn đi xem Đàm Trình có sao không ư? Cũng không phải là đi cứu Đàm Trình sao? Đây là bản năng của con người, khi biết có mối nguy hiểm chí mạng ở phía trước, nhất thời mỗi người đều không tự chủ được tính toán lựa chọn giữa lương tâm và mạng sống của bản thân, đối diện với kiếp nạn trước mặt lựa chọn lương tâm để trở thành anh hùng, nhưng dù sao anh hùng thực quá ít, mà bọn họ chung quy không có ai tự nhận bản thân sẽ là một trong những anh hùng ít ỏi đó.

"Đại mộ này sợ rằng thực sự có chút gì đó..." Trương Tuấn lau mồ hôi lạnh trên trán, muốn kêu mọi người trước tiên rời khỏi đây, nhưng nhớ tới Đàm Trình một mình ở lại trong cổ mộ, bọn hắn cũng chỉ là đoán mò Đàm Trình đã xảy ra chuyện không may, trong trường hợp cậu ta vẫn còn sống và đang đợi người tới cứu, nếu bọn họ rời đi, Đàm Trình sẽ không phải bị bọn họ gián tiếp hại chết sao.....

"Hay là báo cảnh sát trước đi."

Đường Gia Minh đứng ở bên cạnh sắc mặt khó coi nói ra một câu như vậy, đột nhiên một âm thanh chấn động được truyền đến từ dư âm bên kia bức tường vẫn chưa tiêu tan.

"Ầm ầm ầm ầm-----"

Như là vật gì đó thật lớn bị kéo lê ma sát trên mặt đất gây ra tiếng vang, bên này quản đốc đội nhân công hét ầm lên: "Mẹ nó, lão tử nói đây chính là đại mộ tà môn mà, nếu không chỉ vì chút tiền đó, lẽ nào sẽ tiễn mệnh qua đây! Mau đi nhanh! Đại mộ này nói không chừng sắp sụp rồi!"

"Này......" Hà Hạnh có chút chần chừ,

"Lại cái gì nữa đây! Các người không cần mạng nữa sao?"

Nhìn các đội viên khảo cổ đang do dự có nên rời đi hay không, quản đốc mắng một câu: "Thật là đọc quá nhiều sách rồi, ngay cả mạng cũng không cần nữa, đi, chúng ta đi trước."

Dứt lời bản thân liền dẫn mấy người công nhân vội vàng chạy ra ngoài.

Hà Hạnh quay đầu nhìn quanh mấy người gần như không có ý rời đi, nghiến răng nói: "Hiện tại dưới tình hình này, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước, nếu lại đi tiếp, nói không chừng tất cả chúng ta sẽ mất mạng!"

Ngô Hải là người vẫn luôn quan sát động tĩnh bên trong, chú ý thấy tiếng động ở bên kia tường đã dừng lại, cau mày rồi thở dài nói: "Ai muốn đi, thì theo Hà Hạnh rời đi, đây đúng là một nơi không nên ở lại lâu." Ngừng một chút, "Còn bên kia.....Tôi vẫn nên đi vào trong xem, xem có thể tìm được Đàm Trình hay không?"

Nói rồi Ngô Hải leo qua tường, tay với lấy đèn pin, trước khi leo qua thang gỗ xuống bên kia còn để lại một câu: "Nếu chút nữa tôi chưa quay lại, các anh hãy báo cảnh sát nhé." Hắn nhớ lần trước vị phó cục gọi là Trương Bình kia khi tìm bọn họ cói nói là, chuẩn bị phong tỏa đại mộ này, may mắn lúc đó có một người bạn của Lý Quốc Hiền giúp đỡ, lấy tính danh ra đảm bảo cho toàn thể đội khảo cổ, không thì đại mộ này sớm đã bị phong tỏa rồi.

Nhưng mà coi như Trương Bình bên kia nhượng bọn họ một bước, cuối cùng vẫn để lại một yêu cầu,

"Nếu lại phát sinh ra chuyện gì, chúng tôi không quan tâm cái gì mà mười mấy năm thành quả nghiên cứu nữa, cổ mộ này sẽ chính thức phong tỏa."

Đây là nguyên văn Trương Bình nói.

Giả sử bọn hắn bỏ lại Đàm Trình rồi rời đi, nếu Đàm Trình chết thật thì đại mộ này khẳng định sẽ bị phong ấn, bí mật cổ mộ này e rằng bọn họ một đời đều không thể biết được, Ngô Hải tưởng tượng ra mình mấy chục năm sau khi hắn chết chắc chắc không thể nhắm mắt, nếu đi tiếp chính là con đường chết, không bằng để hắn đi vào trong nhìn một lượt thì có chết cũng là chết rõ ràng,

"Chờ chút, tôi cùng vào với cậu!"

"Tôi cũng đi."

Hai người vừa lên tiếng chính là Trương Tuấn và Đường Gia Minh, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, cầm lên đèn pin, rồi không ngần ngại đi theo Ngô Hải bước vào thông đạo dài âm u kia.

Túc Cảnh Mặc ngược lại khá hứng thú nhìn mấy thanh niên tóc ngắn đối diện, lần trước oan hồn hai kẻ đạo mộ ở bên ngoài dám quấy nhiễu y an nghỉ, y đích thân ở trong mộ ra ngoài kết quả lại là hai thứ xấu xí, mà khi y định giết luôn người trước mặt này, lại phát hiện kiếm trong tay không cách nào động đến một phân trên người hắn.

Y sớm đã chết được nhiều năm, nếu đúng như lần trước người này nói đã trôi qua hơn ngàn năm rồi, vậy thời gian hơn một ngàn năm này y tỉnh lại có hai lần, lần thứ nhất là khi gần một trăm tên đạo mộ kia xuất hiện, mà lần thứ hai tỉnh lại, gặp lại chính là người này......

Ngàn năm rồi, thi thể của y sớm đã biến mất, lưu lại đây, chỉ có linh hồn không cách nào đi vào luân hồi, ha, y nên cảm ơn năm đó người kia đem mình đi an táng, hay là......

Dường như nhớ ra cái gì, Túc Cảnh Mắt hạ mi mắt quan sát Đàm Trình.

Người trước mặt này ngược lại chính là người đầu tiên có thể nhìn thấy y .......cũng là người duy nhất mà kiếm trong tay y vô pháp đả thương linh hồn.

Khóe môi Túc Cảnh Mặc hơi nhếch lên, một đôi mắt tà mị tràn đầy hứng thú, này, đến tột cùng là vì sao vậy?

Đàm Trình được Ngô Hải và Trương Tuấn đỡ lên, vẫn chưa có hoàn hồn.

Trước mắt hắn, người ở trước mắt hắn......là, là

"Chúng ta phải đi mau! Cửa đá sắp đóng lại rồi!"

Âm thanh ầm ầm ầm một lần nữa vang lên, Đường Gia Minh nhìn cánh cửa đá khổng lồ tự dưng chuyển động không khỏi kinh sợ mà chảy mồ hôi lạnh ướt thẫm cả người.

"Còn không đi thì sẽ muộn mất!" Gào lớn một tiếng, Đường Gia Minh mạnh mẽ kéo lấy ba người.

Trương Tuấn và Ngô Hải chỉ thấy Đàm Trình nhìn vào chỗ trống nửa ngày không có phản ứng, liền vội vàng ném xuống dụng cụ trong tay, kéo Đàm Trình chạy nhanh ra ngoài!

Cửa đá khổng lồ bằng cẩm thạch nghiền sát mặt đất, phát ra tiếng động lớn đinh tai nhức óc, tựa hồ toàn bộ dãy núi bị chấn động, Đàm Trình sau khi hồi thần đi theo bọn Trương Tuấn Ngô Hải trốn thoát khỏi địa cung, cũng chính khoảnh khắc bọn họ vừa bước ra ngoài, cửa lớn địa cung vững vàng đóng lại, chỉ để lại khói bụi bay mù mịt.

"Chúng ta đi nhanh, cổ mộ này rất tà đạo, đi mau, đi khỏi đây rồi nói chuyện này sau."

Đàm Trình ổn định hơi thở, gật gật đầu: "Chỗ này đúng là không nên ở lâu, hơn nữa." Đàm Trình nhìn đồng hồ trên tay "Đã sáu giờ rồi, trễ nữa chắc sẽ xảy ra chuyện mất."

Rõ ràng vừa mới vào hè, khi tháo chạy khỏi thông đạo, nhiệt độ bên ngoài khiến cho bốn người đều mặc quần áo công nhân dài tay không khỏi run lạnh.

Trời mưa lất phất, không biết mưa rơi từ lúc nào làm cho cả ngọn núi như bao phủ trong một tầng sương mù, đường xuống núi vừa dốc vừa lầy lội, cỏ dại dây leo mọc um tùm trên đường, một bé gái nhỏ tuổi từ lúc đi ngang qua vẫn luôn cúi thấp đầu, chưa kể trong bốn người cao nhất là Đàm Trình.

"Đến cả dây thừng bị đứt mà cậu cũng không biết?"

Đường Gia Minh là một trong mấy tiền bối, khẩu khí khi nói không khỏi có vài phần trách cứ.

"Biết rõ có nguy hiểm, thì phải cẩn thận hơn chút, đây là chuyện liên quan đến mạng sống, cẩn thận gấp vạn lần cũng không thừa!"

"Đúng đó, Đàm Trình, cậu có phải đụng phải thứ gì ở bên trong không?" Nhớ ra Đàm Trình có khả năng nhìn thấy mấy thứ đó, Trương Tuấn không nhịn được hỏi.

"Thật xin lỗi, để mọi người phải lo lắng rồi."

Đàm Trình cũng biết nếu không có Đường Ca, Ngô Hải và Trương Tuấn mạo hiểm tiến vào cổ mộ, hắn sợ rằng giờ này vẫn còn bên trong cổ mộ kia.

Không kể đến lúc nãy gặp phải người kia, chỉ cần mấy chuyện quỷ quái trong thông đạo lần trước thôi, không có một thứ nào hắn có thể đối phó, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt người kia.

Tựa tiếu phi tiếu, mang theo ánh sáng mê người, cùng với hắc ám sâu không thấy đáy.

Đàm Trình tin chắc nếu linh hồn kia muốn giết hắn e là so với giẫm một con kiến còn dễ dàng hơn, vì sao lại không hề làm gì còn để bọn họ chạy thoát.

Trong lòng Đàm Trình có chút bất an, nhưng lại không thể đoán được chút bất an này từ đâu mà tới.

Thẳng đến tận khi quay lại phòng ngủ ở ký túc trường học, Đàm Trình mới hậu chi hậu giác......

Continue Reading

You'll Also Like

265K 27.3K 104
Editor: Phương trình bậc hai. KHÔNG ĐÚNG 100% SO VỚI BẢN GỐC. CHƯA XIN BẤT CỨ THỨ GÌ, XIN ĐỪNG REUP HAY CHUYỂN VER GÌ GÌ ĐÓ NHÉ!
73K 6.2K 34
Geminifourth, chữa lành.
1.7M 155K 92
Tên: Vạn người ghét cậu ta nghĩ thông suốt rồi Tác giả: Thời Kim Nhân vật chính: Tống Vân Hồi x Tần Thư Tag: Hào môn thế gia, giới giải trí, xuyên sá...
135K 12.2K 130
Tác phẩm: Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét Tác Giả: Nhật Mộ Vi An Nguồn: Truyenhd Ngày cập nhật: 24/02/2024 Ngày hoàn thành:... Tình trạng raw: Hoàn Th...