[BÁCH HỢP] - BÁT DIỆN UY PHONG

By HuongTinhVe

26.8K 1.2K 25

Lấy cảm hứng từ "Tướng quân tại thượng". Tác phẩm: BÁT DIỆN UY PHONG Tác giả: Vệ Hướng Tình Thể loại: Bách h... More

Văn án
CHƯƠNG 1 - Hôn lễ
CHƯƠNG 2 - Nhậm chức
CHƯƠNG 3 - Biểu muội
CHƯƠNG 4 - Biểu đệ
CHƯƠNG 5 - Biến cố
CHƯƠNG 6 - Quế hoa cao
CHƯƠNG 7 - Đêm Giáng sinh
CHƯƠNG 8 - Báu vật
CHƯƠNG 9 - Giết người
CHƯƠNG 10 - Liễu Chính Hào
CHƯƠNG 11 - Hối hận
CHƯƠNG 12 - Vòng cổ
CHƯƠNG 13 - Dương Hiểu Lam
CHƯƠNG 14 - Bằng hữu
CHƯƠNG 15 - Năm mới
CHƯƠNG 16 - Cao Hưng Triệt
CHƯƠNG 17 - Bạn gái
CHƯƠNG 18 - Dũng khí
CHƯƠNG 19 - A Thuần
CHƯƠNG 20 - Giấc mơ
CHƯƠNG 21 - Cuộc gọi
CHƯƠNG 22 - Vũ Chấn Đông
CHƯƠNG 23 - Động lòng
Chương 24 - Yên bình
Chương 25 - Cắm trại
Chương 26 - Truth or Dare
Chương 27 - Đêm mưa
Chương 28 - Chia rẽ
Chương 29 - Thổ lộ
Chương 30 - Xa cách
CHƯƠNG 31 - Công tác
Chương 32 - Ngã bệnh
Chương 33 - Ta muốn khóc
Chương 34 - Khổ tâm
Chương 35 - Kết hôn
Chương 36 - Máy bay
Chương 37 - Ý trung nhân
Chương 38 - Thừa nhận
Chương 39 - Pháo hoa
Chương 40 - Nguy hiểm
Chương 42 - Hối tiếc
Chương 43 - Ngoại tình
Chương 44 - Hài tử
Chương 45 - Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (H)
Chương 46 - Uyên ương
Chương 47 - Biến mất
Chương 48 - Hoài niệm
Chương 49 - Uy phong
Chương 50 - Tôi và nàng

Chương 41 - Hôn lễ

646 26 0
By HuongTinhVe

Giữa khán phòng rộng lớn, Liễu Tĩnh Nhàn bàn tay nhẹ lướt trên phím đàn dương cầm, vài nốt nhạc trầm thưa thớt vang lên.

Tự cười giễu mình một cái, có lẽ bản thân là người duy nhất trên thế gian trước thời khắc đẹp nhất của cuộc đời lại mang tâm tư phiền muộn đến như vậy.

Người kia, quả thật đêm nay sẽ không đến.

Liễu Tĩnh Nhàn không hiểu vì cớ gì trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy, đành tự nén xuống mớ cảm xúc quấy nhiễu hỗn độn. Sau đêm nay có lẽ mình cũng nên quên người kia đi, Tĩnh Nhàn không muốn, thật sự không muốn người kia sẽ khuấy động tâm tư mình thêm một phút giây nào nữa...

Liễu Tĩnh Nhàn phát hiện, trước kia cho dù là ở giữa một biển người xa lạ, chỉ cần đưa mắt lướt qua, không cần tìm kiếm, không cần chờ đợi, cũng sẽ nhìn thấy thân ảnh một người luôn hướng về mình, ánh mắt cũng vẫn luôn kiên định dõi theo, khiến mình không tự chủ mà cảm thấy an tâm dựa dẫm...

Liễu Tĩnh Nhàn vừa mở cửa bước vào phòng trang điểm, màn hình điện thoại đặt trên bàn cũng kịp lúc sáng lên.

Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt tựa hồ muốn dồn ép, lồng ngực Liễu Tĩnh Nhàn nhói lên từng đợt, cuối cùng cũng là ấn nút nghe.

Liễu Tĩnh Nhàn không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng trầm mặc một hồi, chỉ truyền đến tiếng thở dài, còn có tiếng nấc nghẹn phát ra nơi cổ họng.

"Tĩnh Nhàn..."

...

"Đêm nay em nhất định rất xinh đẹp... còn rất hạnh phúc..."

...

"Tôi đang tưởng tượng em trong bộ váy cưới sẽ xinh đẹp động lòng người đến nhường nào... Thế nhưng... thế nhưng không thể... tôi không nghĩ ra... không nghĩ ra..."

...

"Tĩnh Nhàn... biểu muội nhỏ bé của tôi... Khi tôi chết đi rồi, em có đau lòng không...?"

"Diệp Nghiên Hy!!"

"Em mau trả lời tôi đi...?"

"A Hy!! Chị đang ở đâu??"

"...Em tốt nhất cũng đừng đến... Trả lời tôi đi... Tôi sợ là không chờ được..."

...

"Biểu muội... Hoá ra kiếp này tôi lại sống ít như vậy... Đến cùng cũng không thể thấy em vì tôi mà đau lòng..."

.......................................

Liễu Tĩnh Nhàn cùng Liễu Chính Hào hối hả đến bệnh viện, tâm trí nàng vô cùng rối loạn, cho đến khi tìm được phòng cấp cứu của Diệp Nghiên Hy, tay chân nàng luốn cuống run rẩy, tưởng chừng ngất xỉu.

Trước cửa phòng có vài cảnh sát đang chờ đợi, trong đó có một lão trung niên mặc cảnh phục cấp cao, nhíu mày căng thẳng. Người này phát hiện Liễu Tĩnh Nhàn và Liễu Chính Hào đang hết sức lo lắng, còn luôn miệng nhắc đến tên A Hy, liền đoán ra đây là người nhà của Diệp Thiếu uý.

"Xin chào, tôi là Trình Tuệ, người của sở cảnh sát.", Đại uý Trình đưa tấm thẻ ngành lên trước mặt Liễu Tĩnh Nhàn, gật đầu một cái.

"Xin chào sếp Trình.", hai chị em Tĩnh Nhàn nhỏ nhẹ đồng thanh.

"Tôi tên là Liễu Chính Hào. A Hy là biểu tỷ của tôi. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Trước hết, tôi muốn thật lòng xin lỗi hai người!", Đại uý Trình Tuệ trịnh trọng cúi đầu, Tĩnh Nhàn và Chính Hào nhanh chóng đỡ lấy ông.

"Diệp Thiếu uý đã xin phép tôi được nghỉ nửa ngày hôm nay do có việc riêng, tôi ban đầu đồng ý. Nhưng không may cách đây một giờ đồng hồ xuất hiện một băng cướp lộng hành trên quốc lộ, do thiếu nhân lực và thời gian, tôi bất đắc dĩ gọi cô ấy đến... không ngờ khi đến nơi chỉ có một mình, Diệp Thiếu uý chống trả không nổi băng nhóm hơn hai mươi người, liền bị chém hai nhát dao lên lưng... Không lâu sau đó, phía cảnh sát chúng tôi kịp thời đến giải nguy, nếu không thì..."

"Kịp thời??? Chết tiệt các người!!! Để cho biểu tỷ của tôi bị chém đến hai nhát, tính mạng còn chưa biết giữ được hay không!! Còn gọi là kịp thời sao??? Làm cảnh sát kiểu gì vậy??", Liễu Chính Hào tức giận gân cổ hét lớn, xông đến tóm cổ Trình Tuệ, lập tức bị mấy viên cảnh sát còn lại áp chế, nhanh chóng ngã lăn xuống đất.

"Chính Hào!!", Liệu Tĩnh Nhàn vội vã chạy đến đỡ em trai, "Đừng gây rối, lợi ích gì chứ? Chúng ta kiên nhẫn chờ A Hy, có được không?"

Liễu Chính Hào cúi đầu không đáp, hai bàn tay run rẩy nắm chặt thành quyền, cố gắng nhẫn nhịn.

"Sếp Trình, thật xin lỗi...", Liễu Tĩnh Nhàn hướng Trình Tuệ cúi đầu.

"Không sao...", Trình Tuệ với phong thái của một Đại uý đương nhiên không chấp nhất trẻ con, ông xua xua tay, xoay lưng trở về ghế ngồi.

Liễu Tĩnh Nhàn ngồi sụp xuống đất, tựa lưng vào tường, nàng ngửa mặt, cảm giác đại não đau nhức bừng bừng, hai mắt mơ hồ bỏng rát.

Tĩnh Nhàn nhắm mắt lại, tâm trí chỉ nghĩ đến duy nhất Diệp Nghiên Hy, trái tim không ngừng đau thắt, một loạt hình ảnh của người kia từ nhỏ đến lớn tràn ngập hiện ra, bây giờ nàng mới hiểu, nụ cười của Diệp Nghiên Hy đáng trân quý đến nhường nào.

Đột nhiên Liễu Tĩnh Nhàn mở mắt, trong mắt toàn là tơ máu, nàng hoảng loạn tháo đôi găng tay màu trắng quăng xuống đất, tháo xong vẫn cảm thấy chưa đủ, liền lột cả dây chuyền và bông tai bạch ngọc, xoã luôn cả lọn tóc đang được búi gọn gàng, mái tóc đen dài tung bay tán loạn, bàn tay nàng điên cuồng chà xát lên mặt làm mờ hết lớp trang điểm, một cô dâu kiều mị phong tình chỉ trong nháy mắt liền trở thành đoá hoa tàn xác xơ.

"Chính Hào, em giúp chị...", Liễu Tĩnh Nhàn thì thào, "Quay trở về nhà, mang một áo thun và quần jean của chị đến đây, chị không muốn A Hy mở mắt ra lại nhìn thấy chị trong bộ váy này..."

Liễu Chính Hào ngờ ngợ một lát liền hiểu ra, cậu gật đầu, đứng dậy rời đi.

Trái tim Liễu Tĩnh Nhàn chết lặng, như thể bị đè nát bởi từng giây từng phút lãnh khốc của thời gian.

Thấp thỏm chờ đợi hơn hai giờ đồng hồ, rốt cuộc đèn báo hiệu tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Liễu Tĩnh Nhàn hối hả đứng dậy, phát hiện hai chân đều tê rần, nàng dùng sức cắn răng thật chặt, tiến nhanh đến cửa.

"Bác sĩ. Tôi là người thân của Diệp Nghiên Hy, cô ấy như thế nào rồi?...", Liễu Tĩnh Nhàn cổ họng khô khốc hỏi.

"Ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã ngừng chảy máu, nhưng vì vết thương khá sâu và mất máu một thời gian khá dài, hiện tại cô ấy đang trong tình trạng hôn mê.", một nam bác sĩ cao lớn trả lời.

"Tôi muốn vào chăm sóc cho cô ấy...", Liễu Tĩnh Nhàn vô cùng khẩn thiết.

"Được, chỉ tối đa hai người được vào trong. Nhưng xin cô lưu ý, tránh làm bệnh nhân kích động, khả năng hồi tỉnh nhanh hay chậm phụ thuộc rất nhiều vào tâm lý và ý niệm của cô ấy.", nam bác sĩ kia điềm đạm dặn dò.

"Tôi hiểu, cảm ơn ông."

Liễu Tĩnh Nhàn tử tế cúi đầu, đi thẳng vào phòng bệnh của Diệp Nghiên Hy, để mặc những cảnh sát ở ngoài lãnh đạm nhìn theo bóng lưng đơn bạc của nàng, không ai dám hé một lời.

Cửa phòng đóng lại, không gian im ắng tột cùng, Liễu Tĩnh Nhàn đột nhiên có cảm giác hoảng sợ, nàng không dám nhìn đến Diệp Nghiên Hy, chỉ sợ một khắc nhìn thấy người kia đang nằm trên giường bệnh, bản thân sẽ không nhịn nổi đau lòng.

Liễu Tĩnh Nhàn đóng hết cửa sổ, kéo kín rèm, nàng biết Diệp Nghiên Hy có thói quen khi ngủ đều chú trọng sự yên tĩnh và riêng tư, chỉ cần có một tiếng động dù rất nhỏ, Nghiên Hy cũng không thể ngủ ngon được.

Tĩnh Nhàn lúc này mới ngồi lên ghế, bên cạnh giường Diệp Nghiên Hy, nàng bắt đầu nhìn từ những ngón chân tái nhợt, lên đến đôi chân thon dài tím tái, đôi mắt nàng dần ướt đẫm.

Ánh mắt di chuyển đến phần eo, lên bụng, rồi lên lồng ngực đều đặn phập phồng, dần dần chạm đến cần cổ và gương mặt trắng bệch của Diệp Nghiên Hy.

Liễu Tĩnh Nhàn mím môi, nàng cắn chặt răng, không để tiếng nấc phát ra từ cổ họng, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.

Continue Reading

You'll Also Like

3.4M 141K 60
The story of Abeer Singh Rathore and Chandni Sharma continue.............. when Destiny bond two strangers in holy bond accidentally ❣️ Cover credit...
720M 11.4M 114
Tessa Young is an 18 year old college student with a simple life, excellent grades, and a sweet boyfriend. She always has things planned out ahead of...
20.5K 125 17
imagines if the sturniolo triplets had a little sister ⚠️some chapter may contain sh and ed if you don't feel comfortable reading them, a tw will be...
3.1M 182K 77
Nobody ever loved him; she was the first who loved him. He did not have a family and then one day she entered into his life and became a world for h...