[BÁCH HỢP] - BÁT DIỆN UY PHONG

By HuongTinhVe

26.8K 1.2K 25

Lấy cảm hứng từ "Tướng quân tại thượng". Tác phẩm: BÁT DIỆN UY PHONG Tác giả: Vệ Hướng Tình Thể loại: Bách h... More

Văn án
CHƯƠNG 1 - Hôn lễ
CHƯƠNG 2 - Nhậm chức
CHƯƠNG 3 - Biểu muội
CHƯƠNG 4 - Biểu đệ
CHƯƠNG 5 - Biến cố
CHƯƠNG 6 - Quế hoa cao
CHƯƠNG 7 - Đêm Giáng sinh
CHƯƠNG 8 - Báu vật
CHƯƠNG 9 - Giết người
CHƯƠNG 10 - Liễu Chính Hào
CHƯƠNG 11 - Hối hận
CHƯƠNG 12 - Vòng cổ
CHƯƠNG 13 - Dương Hiểu Lam
CHƯƠNG 14 - Bằng hữu
CHƯƠNG 15 - Năm mới
CHƯƠNG 16 - Cao Hưng Triệt
CHƯƠNG 17 - Bạn gái
CHƯƠNG 18 - Dũng khí
CHƯƠNG 19 - A Thuần
CHƯƠNG 20 - Giấc mơ
CHƯƠNG 21 - Cuộc gọi
CHƯƠNG 22 - Vũ Chấn Đông
CHƯƠNG 23 - Động lòng
Chương 24 - Yên bình
Chương 25 - Cắm trại
Chương 26 - Truth or Dare
Chương 27 - Đêm mưa
Chương 28 - Chia rẽ
Chương 29 - Thổ lộ
Chương 30 - Xa cách
CHƯƠNG 31 - Công tác
Chương 32 - Ngã bệnh
Chương 33 - Ta muốn khóc
Chương 34 - Khổ tâm
Chương 35 - Kết hôn
Chương 37 - Ý trung nhân
Chương 38 - Thừa nhận
Chương 39 - Pháo hoa
Chương 40 - Nguy hiểm
Chương 41 - Hôn lễ
Chương 42 - Hối tiếc
Chương 43 - Ngoại tình
Chương 44 - Hài tử
Chương 45 - Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (H)
Chương 46 - Uyên ương
Chương 47 - Biến mất
Chương 48 - Hoài niệm
Chương 49 - Uy phong
Chương 50 - Tôi và nàng

Chương 36 - Máy bay

478 20 0
By HuongTinhVe

"Hiểu Lam, ngươi chọn món gì?"

Diệp Nghiên Hy lật qua lật lại mấy trang menu thức ăn, vẫn chưa tìm được món nào vừa ý, liền hỏi Dương Hiểu Lam đang ngồi bên cạnh.

"Ta ăn mì pasta, thịt bò hầm. Còn ngươi?", Hiểu Lam đáp.

Diệp Nghiên Hy đóng tập menu lại, quăng sang một bên cho Dương Hiểu Lam.

"Vậy ngươi gọi giúp ta một phần y hệt."

"Đến chọn món ăn cũng lười biếng!", Hiểu Lam bĩu môi, "Còn nước uống thì sao? Ngươi uống gì?"

"Hmmm... trà hoa bất tử.", Diệp Nghiên Hy tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Diệp tiểu thư, đây là trên máy bay chứ không phải quán trà, làm gì có trà hoa bất tử cho ngươi? Uống cái gì đơn giản hơn một chút a."

"Vậy... trà chanh nóng."

"Cho thêm một xíu gừng cho ấm bụng?"

"Tốt a..."

Diệp Nghiên Hy mơ màng trả lời, nàng phóng tầm mắt ra phía xa, vượt qua hàng ngàn tia nắng lung linh chói mắt, không biết hiện tại là đang ở tầng mây thứ mấy rồi, biết đâu lát nữa từ trong đám mây trắng bồng bềnh kia sẽ bắt gặp đơn độc một thiên thần đang mê mẩn đàn hát khúc nhạc du dương, dường như mối bận lòng trong tâm khảm khiến cho tiếng nhạc thêm phần nhớ nhung da diết, đem nỗi ưu tư của nàng trải dài ra cả một khung trời khoáng đạt.

Diệp Nghiên Hy từng có một giấc mơ, nàng mơ thấy mình chẳng cần mọc thêm đôi cánh mà cũng vẫn có thể bay vút lên không trung, nàng đạp thật mạnh hai chân lên mặt đất, liền cảm giác toàn thân nhẹ hẫng, phút chốc nhìn xuống dưới chân đã thấy được khung cảnh toàn thành phố, cảm giác như thể chỉ trong một giây nắm gọn được cả thiên hạ, tư vị này thật sự không tệ, rất giống như những lần đứng giữa rừng thông, thế ngoại đào nguyên, sảng khoái bạt ngàn, một mình nhưng chẳng hề cảm thấy cô đơn.

Diệp Nghiên Hy bay mỗi lúc một cao, cuối cùng vươn tới tầng mây thứ nhất, nàng rụt rè đưa tay chạm vào mây, cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay nhanh chóng lan toả khắp cơ thể, đám mây trắng cũng lập tức tan ra thành hàng ngàn giọt nước, một đường rơi thẳng xuống nhân gian.

"Nghiên Hy, thức ăn đến rồi.", thanh âm của Dương Hiểu Lam làm Diệp Nghiên Hy tỉnh mộng, nàng thu lại ánh mắt đượm buồn, nhìn lên trước mặt đã là một bàn ăn thịnh soạn.

"Ăn cho hết nha.", Dương Hiểu Lam gắp một đũa mì lên thổi thổi, "Ngon a."

Nghiên Hy nhìn Hiểu Lam cười cười, bản thân cũng ngoan ngoãn gắp thức ăn đưa lên miệng.

Ăn uống no nê, mí mắt Diệp Nghiên Hy cụp xuống, nhưng là không muốn ngủ, nàng đóng cửa sổ lại, không nhìn ra ngoài nữa, chỉ sợ càng nhìn xa xăm sẽ lại càng suy nghĩ xa xăm.

"Ngươi đọc gì vậy?", Diệp Nghiên Hy thấy trên tay Hiểu Lam là một tờ tạp chí.

"Tạp chí thời trang a. Ta không ngủ được, đọc cho đỡ buồn.", Dương Hiểu Lam đáp.

"Ngươi trở nên thời thượng từ bao giờ a?", Diệp Nghiên Hy nhướn mày.

"Ngươi muốn thử cảm giác ăn đòn trên máy bay phải không?", Dương Hiểu Lam duy trì dán mắt lên quyển tạp chí, nét mặt nhởn nhơ bình tĩnh, ngữ khí trái lại có phần thách thức.

"Haiz... Ta không dám a!", Diệp Nghiên Hy nén cười.

Rất lâu sau, Dương Hiểu Lam vẫn mải mê đọc tạp chí, dường như không có dấu hiệu ngừng lại, Diệp Nghiên Hy bắt đầu chán nản, liền lấy tay bịt mắt người kia.

"Ngươi làm gì?"

"Ngươi đọc mãi thế? Tâm sự với ta một chút, ta bị khó ngủ a..."

Diệp Nghiên Hy hướng Hiểu Lam trưng ra bộ mặt ủ rũ nhất có thể, thậm chí mếu máo làm ra vẻ đáng thương.

"Khó ngủ thì bịt mắt ta làm gì? Ngươi bịt mũi của chính ngươi khoảng chừng năm phút, đảm bảo sẽ có một giấc ngủ vừa ngon lành vừa dài đằng đẵng!"

Diệp Nghiên Hy ôm bụng cười ha hả, Dương Hiểu Lam nhìn qua thấy tên đại ngốc vui vẻ như vậy, liền không nhịn được cũng bật cười.

"Ta nhận ra bản thân rất thích nói chuyện với ngươi.", Nghiên Hy cười nói.

"Thật sao?", Dương Hiểu Lam ngạc nhiên, cũng không biết tên này đang nói thật hay lại tiếp tục bày trò.

"Ta nói thật. Ngươi chỉ có một thể xác, nhưng dường như có rất nhiều tâm hồn. Lúc ta vui vẻ thì ngươi vô cùng hài hước, khiến ta không thể nào ngưng cười trước sự duyên dáng của ngươi. Lúc ta buồn bã thì ngươi là một người hiểu chuyện, đáng tin, còn có, rất thấu tình đạt lý. Lúc ta cô đơn nhất, thì ngươi lại trở nên mạnh mẽ kiên cường, có thể nói... giống như là siêu nhân vậy, chỉ cần ta đau khổ, ngươi ngay lập tức xuất hiện bên cạnh ta a..."

Diệp Nghiên Hy thì thào, ánh mắt mơ hồ tưởng nhớ. Dương Hiểu Lam ngồi bên cạnh lặng lẽ cúi đầu.

"Những năm ở trong quân ngũ, có lần ta bị lạc trong rừng thông đến tận nửa đêm, ngươi đã xuất hiện trong bóng tối với một cây đèn pin nhỏ xíu trong tay, vừa lôi ta về quân trại vừa không ngừng trách móc, đêm đó nếu như không có ngươi, có lẽ ta đã hy sinh làm mồi cho thú hoang no bụng. Còn có lần ta một mình khổ sở khóc lóc, trước khi ngất đi vì mệt thì nhận được điện thoại của ngươi, ngươi một câu hai câu đều quan tâm đến ta, ngươi nhắc cho ta nhớ đến Diệp gia, nhắc cho ta nhớ đến Hưng Triệt, khiến ta nhận ra xung quanh còn có rất nhiều người đang chờ đợi mình trở về, ta liền cắn chặt răng nắm lấy chiếc phao cứu mệnh mà ngươi quăng đến, vận hết sức lực bơi vào bờ. Đêm đó nếu như không có ngươi, có lẽ ta đã bị sự cô tịch dìm chết chính mình..."

Diệp Nghiên Hy mãn nguyện mỉm cười, không nhận ra người ngồi bên cạnh nước mắt đã sớm lưng tròng.

"Gần đây nhất là lần ta phát sốt, thật ra cũng đã quen với việc một mình trải qua ốm đau, chỉ cần một ít thức ăn, một vài viên thuốc, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không có việc gì. Nhưng lần đó ngoài sốt cao ra, ta còn có tâm bệnh... Thế là ngươi xuất hiện, tận tình chiếu cố cho ta, khiến ta có cảm giác như được một lần nữa sống lại, một lần nữa học cách quý trọng bằng hữu tuyệt vời như ngươi."

"Ngươi cắn phải thuốc gì? Sao lại ăn nói sến sẩm như vậy? Nổi da gà...", Dương Hiểu Lam lén đưa tay quệt nước mắt, khoé miệng run run mỉm cười, nàng không ngờ Diệp Nghiên Hy lại nhớ kỹ như vậy, những việc nàng làm cũng chỉ vì thật lòng trân quý Nghiên Hy mà thôi.

"Hiểu Lam à... có ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ta cảm thấy thật may mắn a!", Diệp Nghiên Hy cảm thán.

"Ta tốt với ngươi như vậy, ngươi báo đáp ta đi!", Dương Hiểu Lam nói bừa.

"Hảo a! Ta giúp ngươi kết duyên với Cao Hưng Triệt nhé?", Diệp Nghiên Hy thập phần cao hứng.

Dương Hiểu Lam nghe được từ khoá quan trọng liền chột dạ, không khách khí đá vào chân Diệp Nghiên Hy một cái.

"Ta và Hưng Triệt hiện thời hạnh phúc, không cần ngươi a!", nói đến đây tự nhiên cảm giác hai gò má liền nhiễm đỏ, thật sự xấu hổ...

"Oaaaaa! Các ngươi! Khi nào sao không nói cho ta biết? Làm ta bấy lâu nay lo lắng cho các ngươi a!", Diệp Nghiên Hy trợn tròn mắt nhìn Hiểu Lam.

"Ta và Hưng Triệt dự định sau khi ngươi trở về Diệp gia sẽ nói cho ngươi biết, nhưng bây giờ ta lỡ miệng, bật mí một chút cũng không sao.", tên ngốc này, ngươi đang trong giai đoạn thất tình, ta nói ra thì chẳng khác nào xát muối lên vết thương của ngươi, nhẫn tâm như vậy, ta không làm được a...

"Hiểu Lam kính yêu...", Diệp Nghiên Hy thình lình nhão nhẹt, dựa sát lên vai Dương Hiểu Lam, giả vờ bắt chước bộ dáng yêu mị của Cao Hưng Triệt, "Bật mí một chút nữa... một chút nữa a..."

Dương Hiểu Lam tóc gáy dựng đứng, nhịn không được liền đẩy Diệp Nghiên Hy ra.

"Ngươi có làm thế nào cũng không giống! Tiểu Triệt phong tình vạn chủng như vậy! Còn ngươi thì gớm chết ta!"

"Được rồi được rồi a. Ta làm sao so được với Tiểu Triệt khuynh quốc khuynh thành của ngươi?", Diệp Nghiên Hy vờ bĩu môi.

"Lắm chuyện quá! Ngươi tranh thủ ngủ một giấc đi. Thiếu ngủ đến mí mắt thâm quầng thì đừng có quay sang trách ta.", Dương Hiểu Lam ngoài mặt lạnh lùng giấu mặt vào trong áo khoác giả vờ ngủ, bên trong thì đỏ mặt xấu hổ trông rất đáng yêu.

"Hảo a! Ta ngủ đây! Ngủ ngon!"

Diệp Nghiên Hy cười ha hả, cảm thấy mệt mỏi rã rời, đành không chọc ghẹo Hiểu Lam nữa, bản thân cũng đeo đồ bịt mắt lại, yên tĩnh ngủ một giấc.

Continue Reading

You'll Also Like

11.6K 1.9K 68
one night, Park Jimin got drunk. When he woke up, there was a naked Kim Taehyung next to him. Jimin: Son of a *****! Jimin escaped, resulting in an a...
359K 22.7K 20
𝐒𝐡𝐢𝐯𝐚𝐧𝐲𝐚 𝐑𝐚𝐣𝐩𝐮𝐭 𝐱 𝐑𝐮𝐝𝐫𝐚𝐤𝐬𝐡 𝐑𝐚𝐣𝐩𝐮𝐭 ~By 𝐊𝐚𝐣𝐮ꨄ︎...
20.5K 125 17
imagines if the sturniolo triplets had a little sister ⚠️some chapter may contain sh and ed if you don't feel comfortable reading them, a tw will be...
3M 247K 96
RANKED #1 CUTE #1 COMEDY-ROMANCE #2 YOUNG ADULT #2 BOLLYWOOD #2 LOVE AT FIRST SIGHT #3 PASSION #7 COMEDY-DRAMA #9 LOVE P.S - Do let me know if you...