Thượng Ẩn (Quyển 1): Rung Độn...

By zenniepanda

51.6K 1.3K 24

"Cậu nghiện hả?" Tác giả: Sài Kê Đản. Edit by: Zennie Nguồn: Tiểu Phong Lịch edit: 1 ngày 3 chương ( bữa nào... More

Quyển 1: Rung Động Thanh Xuân Chương 1: Mẹt Tôi Muốn Kết Hôn
Chương 3: Ba Tôi Muốn Kết Hôn
Chương 3: Hỏng Việc
Chương 4: Mẹ Kế
Chương 5: Đụng Chạm Có Thai
Chương 6: Ông Nội, Bà Nội
Chương 7: Tên Tôi Là ------Đặc Biệt!
Chương 8: Chữ Này Đọc Là Gì?
Chương 9: ".....Cậu Sao Có Thể Ăn Như Vậy Hả!"
Chương 10: Lột Da Cậu Ta
Chương 11: Tặng Một Túi Giấy Vệ Sinh
Chương 12: Sao Lúc Nào Cũng Ngủ Được?
Chương 13: Đi Theo Cậu Bạn Kia!
Chương 14: Tặng Một Đôi Quần Lót
Chương 15: Tôi Đây Gọi Là Con Bò Đó!
Chương 16: Thầy Giáo Thể Dục
Chương 17: Cố Hải quá xuất sắc
Chương 18: Cậu Nực Cười Thật Đó!
Chương 19: Cháu Rùa Của Ta!
Chương 20: Đại Dương Giấy Lau Mũi
Chương 21: Gừng Càng Già Càng Cay
Chương 22: Hạnh Phúc Thật Giản Đơn
Chương 23: Cố Hải Rất Thích Cậu
Chương 24: Bạch Gia Hắc
Chương 25: Bạch Lạc Nhân Xảy Ra Chuyện!
Chương 26: Cậu Chính Là Thuốc Đó
Chương 27: Cậu Là Đồ Tạp Chủng!
Chương 28: Thái Độ Bắt Đầu Thay Đổi
Chương 29: Cởi Quần Ra Đã!
Chương 30: Ba Con Họ "Cố" Cãi Nhau
Chương 31: Hôm Nay Thời Tiết Thật Sự Ấm Áp
Chương 32: Mùi Hương Xà Phòng Say Đắm Lòng Người
Chương 33: Cảm Giác Bắt Đầu Thay Đổi
Chương 34: Thật Ra Cậu Đã Nghe Nhầm Rồi!
Chương 35: Nhéo Má Cậu
Chương 36: Chỉ Vì Một Con Cá!
Chương 37: Cha Con Không Đồng Lòng
Chương 38: Cậu Không Trị Được Cậu Ta?
Chương 39: Đáng Tiếc Lại Là Một Kẻ Đần Độn!
Chương 40: Cậu Sờ Hai Cái, Tôi Liền Cương Cứng!
Chương 41: Nếu Không Muốn Chia Tay
Chương 42: Bất Đắc Dĩ Ở Lại
Chương 43: Em Có Thấy Cậu Ta Rất Đáng Thương Không?
Chương 44: Có Phải Anh Bị Tâm Thần Hay Không?
Chương 45: Một Xâu Kẹo Hồ Lô
Chương 46: Hai Vợ Chồng Thương Xót Con Trai
Chương 47: Tiểu Bạch Khẩu Chiến Lão Cố
Chương 48: Đấu Vật
Chương 49: Có Lẽ Tôi Thực Sự Say Rồi!
Chương 50: Sao lại Cố Ý Rơi Vào Cậu Ta?
Chương 51: Mượn Hơi Ấm Cơ Thể
Chương 52: Tiểu Hải Khẩu Chiến Khương Viên
Chương 53: Chính Là Thằng Nhóc Kia!
Chương 54: Chỉ Muốn Ở Cùng Với Cậu!
Chương 55: Đại Hải Bị Vạch Trần
Chương 56: Trận Đấu Bóng Rổ
Chương 57: Người Nào Đó Nổi Giận
Chương 58: Vỡ Bình Dấm Chua Lâu Năm
Chương 59: Lại Một Lần Nữa Không Băng Bó!
Chương 60: Trong Lòng Rục Rịch
Chương 61: Tiểu Nhân Tử, Tiểu Hải Tử
Chương 62: Sạp Hàng Thím "Trâu" Bị Đập
Chương 63: Cố Hải Điên Cuồng Phản Kích!
Chương 64: Vì Sao Tôi Lại Thích Cậu Như Thế Này Hả?
Chương 65: Cậu Cảm Thấy Có Thể Sao?
Chương 66: Còn Không Bằng Một Con Chó
Chương 67: Có Bản Lĩnh Thì Giết Tôi Đi
Chương 69: Ai Cũng Không Được Phép Động Vào Cậu Ấy!
Chương 70: Lương Tâm Cố Hải Thức Tỉnh
Chương 71: Buổi Tối Yên Tĩnh
Chương 72: "Bạch Hán Kỳ" Gặp May
Chương 73: Đại Hải Dỗ Dành Nhân Tử
Chương 74: Ba Bạch Hóm Hỉnh
Chương 75: Chỉ Mặc Một Cái Quần Lót
Chương 76: Rốt Cuộc Tình Cảm Cũng Rạn Nứt
Chương 77: Kiểu An Ủi Đặc Biệt Nhất
Chương 78: Thân Phận Sắp Bại Lộ
Chương 79: Tại Sao Lại Là Cậu Ấy?
Chương 80: Vưu Kỳ Đến Tìm Nhân Tử
Chương 81: Hổ Tử, Mau Tới Cứu Tôi!
Chương 82: Cố Hải Thổ Lộ Tình Cảm
Chương 83: Trong Lòng Bỗng Dưng Nổi Bão!
Chương 84: Điên Cuồng Tấn Công
Chương 85: Gọi Một Tiếng Anh Trai Nghe Chút Nào!
Chương 86: Lá Thư Tình Khôi Hài
Chương 87: Lại Lộ Bản Tính Lưu Manh
Chương 88: Bây Giờ Kéo Không Ra!
Chương 89: Kiểm Tra Sức Khỏe Ra Bệnh
Chương 90: Một Đêm Điên Cuồn Mê Loạn
Chương 91: Tiếng Cười Rơi Vãi Dọc Đường
Chương 92: Vợ Chồng Son Mua Đồ Gia Đình
Chương 93: Một Màn Ôn Nhu Trong Mưa
Chương 94: Hai Tên Xấu Xa Làm Giàu
Chương 95: Bình Dấm Lại Đổ
Chương 96: Hiểu Tôi Muốn Cái Gì
Chương 97: Cuối Cùng Cũng Trả Lời
Chương 98: Rốt Cuộc Cũng Tìm Được Thủ Phạm
Chương 99: Người Đàn Ông Đến Cửa Hàng Gây Sự
Chương 100: Cố Dương
Chương 101: Có Bản Lĩnh Cậu Trèo Qua 18 Tầng Mà Vào
Chương 102: Cậu Có Phải Đồ Ngốc Hay Không?
Chương 103: Lão Bạch Không Phải Người Như Vậy!
Chương 104: Cái Gì Mà Gọi Là Không Biết Xấu Hổ?
Chương 105: Tìm Cách Trừng Trị Kẻ Xấu
Chương 106: Dương Mãnh Bị Đè
Chương 107: Ba Ba Kết Hôn Đi!
Chương 108: Ngày Đại Hỉ Của Ba Bạch
Chương 109: Đại Hải Anh Dũng Bảo Vệ Vợ
Chương 110: Chỉ Vì Đó Là Cậu Ấy!
Chương 111: Đừng Quấy Rầy Chúng Tôi
Chương 112: Chính Thức Lập Gia Đình
Chương 113: Đêm Giáng Sinh Của Hai Người
Chương 114: Cuộc Điện Thoại Lạ
Chương 115: Cưỡng Ép Tra Hỏi Lúc Đêm Khuya
Chương 116: Cố Đại Thiếu Gia Phát Điên
Chương 117: Cố Đại Thiếu Gia Giở Trò Lưu Manh
Chương 118: Tình Địch Của Đại Hải
Chương 119: Giải Thích Cho Tôi Một Chút!
Chương 120: Ba Ngày Không Xuống Giường
Chương 121: Cậu Giành Không Lại Tôi Đâu
Chương 122: Cuối Cùng Vẫn Chậm Một Bước
Chương 123: Đều Bình Tĩnh Lại Đi
Chương 124: Ngẫu Nhiên Gặp Nhau Trên Phố
Chương 125: Từ Từ Bắt Đầu Biết Yêu
Chương 126: Sắp Đến Bước Đường Cùng
Chương 127: Triệt Để Cho Cô Hết Hy Vọng!
Chương 128: Tôi Sai Rồi
Chương 129: Trốn Tránh Không Bằng Đối Mặt
Chương 130: Đừng Khinh Người Như Vậy
Chương 131: Bạch Lạc Nhân Nổi Điên!
Chương 132: Trai lớn Như Quả Bom Nổ Chậm
Chương 133: Lần Đầu Tiên Ngủ Ngon
Chương 134: Ngủ Đến không Biết Trời Đất
Chương 135: Cùng Cố Hải Vào Doanh Trại ( H nặng)
Chương 136: Nhân Tử Phản Kích Thành Công
Chương 137: Tự Mình Tạo Nghiệt Chướng
Chương 138: Thiếu Tướng Đến Hỏi Thăm
Chương 139: Bông Cúc Nhỏ Quý Giá
Chương 140: Họ Cố Tôi Da Mặt Dày
Chương 141: Hậu Di Chứng Nặng Nề
Chương 142: Nhà Nhân Tử Có Chuyện
Chương 143: Sắp Lộ Tẩy
Chương 144:Đại Sắc Lang
Chương 145: Thời Khắc Kỳ Tích
Chương 146: Hoàn Thành Sứ Mệnh Vẻ Vang

Chương 68: Cảm Giác Không Tốt Lắm

263 6 0
By zenniepanda

Giữa cảnh tàn sát khốc liệt, một bàn tay đưa đến, nắm lấy cánh tay Cố Hải xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của cậu ta.

"Đừng ầm ĩ, không phải cũng chỉ là cái điện thoại thôi hay sao?"

Giọng của Bạch Lạc Nhân rất bình thường, tay của cậu ngăn cản Cố Hải cũng không dùng quá nhiều lực, nhưng lại trung hòa được với nhau, cơn giận trong lòng Cố Hải giảm xuống mấy độ, tay siết chặt vai của Kim Lộ Lộ từ từ buông lỏng lực độ.

"Cố Hải, anh không phải người!"

Kim Lộ Lộ hung bạo một tiếng, đẩy Cố Hải ra, đạp cửa chạy ra khỏi khu tập thể bình dân.

Cố Hải đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên vỗ một cái lên bả vai của cậu,"Cậu còn không đuổi theo đi hả? !"

"Dựa vào cái gì tôi phải đuổi theo cô ta hả?" Mắt Cố Hải đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân.

"Dựa vào cô ấy là một cô gái từ xa đến thăm cậu, dựa vào cô ấy quen với cậu đã ba năm rồi, dựa vào cậu đã ngủ với cô ấy."

Cố Hải trầm mặc.

Bạch Lạc Nhân nắm lấy cổ áo Cố Hải, giận dữ hét,"Cậu có phải một thằng đàn ông không hả?"

Cố Hải nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân, giọng nói bình tĩnh ẩn chứa một cơn sóng thần mãnh liệt thâm tình.

"Nhân Tử, cậu biết đó, bây giờ tôi chỉ nghe theo cậu thôi, cậu thực sự muốn để tôi đi hay sao?"

Trái tim Bạch Lạc Nhân vào giờ khắc này đột nhiên tìm không được điểm tựa nào, hoàn toàn là ý thức không linh loạt điều khiển miệng mình.

"Đúng, cậu nhất định phải đi, con gái mà tâm tình mất khống chế, rất dễ gặp chuyện không may."

Cố Hải xoay người ra cửa.

Thân thể Bạch Lạc Nhân mạnh mẽ cứng đờ trong chốc lát, sau đó cúi người xuống thu dọn rác ở dưới nền nhà.

Lúc Cố Hải đi ra, Kim Lộ Lộ đã chạy đến đầu ngõ, Cố Hải nhìn bóng dáng của cô, liền chạy nhanh đến. Không bao lâu Cố Hải đuổi kịp bước chân của Kim Lộ Lộ, thấy cô đi đến bên cạnh một gốc cây, ngồi xuống bên cạnh không để ý đến hình tượng mà khóc lớn.

Lần đầu tiên Cố Hải thấy Kim Lộ Lộ như vậy.

Cậu ta không hiểu vì sao hai người xuất hiện rạn nứt này, nguyên nhân là ở Kim Lộ Lộ hay bản thân cậu?

Trước đây cũng có lúc yêu đương mãnh liệt, có khi lạnh nhạt, cũng có lúc cãi nhau. . . Những giai đoạn này vẫn luôn luân phiên nhau thay đổi, nhưng dù ở giai đoạn nào cậu cũng không cảm thấy tình cảm của mình có vấn đề.

Mà hiện tại, Cố Hải đột nhiên có chút mệt mỏi.

Không biết là đối với đoạn tình cảm này mệt mỏi, hay là đối với cuộc sống trước đây mệt mỏi.

Kim Lộ Lộ thấy Cố Hải, liền ngừng khóc, mặc dù ở giữa đoạn tình cảm này cô đúng là chịu tổn thương, thua thiệt, nhưng cô cũng không muốn cho Cố Hải có cơ hội khinh thường mình một lần.

"Cố Hải, đây là lần đầu tiên anh đuổi tôi đi khi hai chúng ta cãi nhau."

Cố Hải lẳng lặng nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc của Kim Lộ Lộ, khuôn mặt gầy bướng bỉnh đôi môi yếu ớt, trái tim cậu chợt đau nhói. Đúng như lời Châu Tự Hổ, đây là bạn gái cậu quý trọng ba năm, ba năm không ngắn, bất luận là vì cái gì thì ở bên nhau ba năm đều có một chút tình cảm chân thật.

"Sau này đừng náo loạn như thế nữa." Cố Hải nói.

Kim Lộ Lộ đột nhiên ôm lấy Cố Hải, oa oa khóc thành tiếng, cô vốn tưởng rằng hai người cứ như vậy là xong, mỗi một lần cãi nhau cô đều nghĩ như vậy, vì lo lắng sợ hãi, nên cho dù cảm thấy mất mặt, cũng phải vác mặt qua giảng hòa. Cố Hải chủ động tỏ ra nhường nhịn, đối với Kim Lộ Lộ mà nói thì đó là ân huệ lớn lao, cô không muốn lại đau khổ nữa, cô cũng nhận ra vừa mình làm hơi quá.

Hai người đứng ở dưới gốc cây trò chuyện thật lâu, kể về chuyện lúc trước, trò chuyện kỷ niệm của bọn họ, mỗi một lần sau khi cãi nhau nhất định họ sẽ làm một việc, đó là, bắt tay giảng hòa.

"Em không bao giờ gây sự nữa, em không bao giờ láo loạn nữa."

Kim Lộ Lộ lau khô nước mắt, kéo tay của Cố Hải nói,"Đi, cùng nhau dọn nhà đi."

Lúc trở lại khu tập thể bình dân, chủ cho thuê nhà nói với Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đã đem đồ đạc đi rồi.

Cố Hải nhìn gian phòng trống rỗng và mặt đất đã dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng từng cơn sôi trào, cũng không biết Bạch Lạc Nhân khuân vác bao nhiêu chuyến mới xong, bận rộn bao nhiêu lâu.....

Lúc này Kim Lộ Lộ mới nhớ tới liền hỏi,"Anh định chuyển nhà đến đâu hả?"

"Nhà Nhân Tử, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở nhà Nhân Tử."

Sắc mặt của Kim Lộ Lộ có điều gì đó không ổn, thế nhưng ngại vì hai người vừa mới hòa giải, liền không tiếp tục để ý đến chuyện này nữa.

Lúc ăn cơm, Kim Lộ Lộ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt kể những chuyện kia của cô ở trong trường học, bao nhiêu nữ sinh bỉ ổi hèn hạ bị cô trừng trị, đang ăn nhìn thấy con sâu trong khay thức ăn, cô liền cầm khay cơm hất lên mặt người bán cơm, chủ nhiệm lớp luôn mặc mấy bộ đồ vô cùng quê mùa, mấy bà thím trong trường thiết kế đồng phục nữ sinh mới nhìn khó coi chết đi được.....

Cố Hải vẫn trầm mặc, cho đến lúc đầu vịt hun khói được bưng lên, mới cười nói.

"Nhân Tử rất thích ăn cái này."

Kim Lộ Lộ đang hăng hái vô cùng liền bị Cố Hải phá hoại.

"Cố Hải, em hỏi anh một việc."

Cố Hải nâng mí mắt lên, thản nhiên đáp lại một câu,"Chuyện gì?"

"Anh có cảm thấy đối với Bạch Lạc Nhân anh có chút quá tốt không?"

"Em không thấy mình vô cùng nhàm chán hả?" Cố Hải cau mặt.

Kim Lộ Lộ bực bội rào rạt mà gắp một cái đầu vịt vào bát mình.

Cố Hải ăn có chút không được hợp khẩu vị, để đũa xuống quay sang Kim Lộ Lộ nói,"Thằng con trai nào mà chả có một anh em cạ cứng hả? Anh và cậu ấy thì không được hả? Anh cho em biết, là do em không hiểu Nhân Tử, nếu như em hiểu cậu ấy, nhất định em sẽ thích cậu ấy. Đừng có nhìn điều kiện gia đình cậu ấy không tốt, trình độ vô cùng cao, phẩm chất cũng rất khác biệt. Cậu ấy không hay cười, nhưng trong nội tâm lại là một người rất ấm áp, cậu ấy có đôi khi muốn quan tâm em, nhưng cậu ta lại không tiện biểu hiện ra ngoài chỉ vụng trộm quan tâm, em vạch trần cậu ấy, cậu ấy sẽ nóng nảy với em. Cậu ấy nói năng chua ngoa nhưng lòng lại dịu dàng, ngoài miệng không bỏ qua người khác, kỳ thực lòng dạ rất tốt. Tôi ở nhà bọn họ ăn chùa thời gian dài như vậy, cậu ta luôn luôn giả vờ giả vịt đuổi tôi về, nhưng nếu nửa ngày tôi không trở về nhà, nhất định cậu ta là người đầu tiên đứng ngồi không yên. Đúng rồi, quên nói một điểm này, cậu ta rất thông minh, thích sờ mó đồ đạc, cửa lớp tôi bị cậu ta động vào, bên trong chỉ dùng một cái dây chun bên ngoài có làm cách gì cũng không mở ra được. Đấy cái điện thoại di động ban nãy, ngâm trong nước bao nhiêu lâu, cậu ta cũng có thể sửa được đó......."

Kỳ thực, động cơ của Cố Hải muốn là nói một chút cho Kim Lộ Lộ bớt lo lắng, ai ngờ vừa nói liền không thu lại được. Kim Lộ Lộ càng nghe càng thấy tức trong lòng, lần đầu tiên Cố Hải ở trước mặt cô nói nhiều lời như vậy, còn là đang khen một người khác, đây rõ ràng không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao?

Cố Hải hoàn toàn không ý thức được, cậu ta cho là mình nói hứng thú thì người khác nghe cũng sẽ hứng thú.

Kim Lộ Lộ cố nén tức giận, hung tợn nhai mỳ trong miệng, ưu thế bị người khác cướp hết thì cảm giác thật là không dễ chịu! Cậu ta là con trai thì sao? Bởi vì cậu ta là con trai nên Kim Lộ Lộ mới cảm thấy không ổn, Cố Hải anh không biệt được cái gì tốt cái gì xấu hay sao?

Cuối cùng bữa cơm cũng ăn xong, tâm tình bị đè nén của Cố Hải thuyên giảm không ít.

Lúc trả tiền, Cố Hải thừa dịp lúc nhân viên thu tiền trả lại tiền lẻ, còn quay đầu nói một câu với Kim Lộ Lộ,"Hôm nay Nhân Tử còn khen chữ của tôi có tiến bộ."

Suýt chút nữa Kim Lộ Lộ đem cây phát tài* trên quầy phục vụ ném xuống đất.

(*Cây treo tiền lên để may mắn.)

"Quý khách! ! Hai vị đi thong thả!"

.....

Suốt một buổi chiều, Cố Hải đều cùng Kim Lộ Lộ đi mua sắm ở trung tâm thương mại cao cấp.

Buổi tối trước khi ngủ, Cố Hải cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhắm mắt lại, đầu toàn hình ảnh Bạch Lạc Nhân. Cảm giác hút vào không phải là thuốc lá, mà là ma tuý, từng chút một thấm vào trong xương cốt, suy nghĩ của cậu lại bắt đầu hồ đồ, rối loạn, ban ngày đầu óc tỉnh táo hơn, tiếng động ồn ào phố xá che giấu tâm tình của cậu, bây giờ lại bị đánh trở lại nguyên hình.

Trong TV độ phân giải cao đang chiếu phim truyện tình cảm, Kim Lộ Lộ vừa xem vừa lầu bầu.

"Cô gái này cũng quá ngu ngốc mà? Nam chính cũng là thằng đần lốt, cậu ta vẫn không chịu nói ra hả, đúng là một tên vô dụng, không xem nữa, đi ngủ."

Sau đó, ôm chầm lấy Cố Hải, đắp chăn lên.

Màn đêm dần dần chìm xuống, Cố Hải mơ mơ màng màng liền ngủ thiết đi.

※※※

"Đại Hải, tôi mới làm được súng cao su mới, hai ta cùng đi bắn chim đi!" Bạch Lạc Nhân chùi nước mũi.

Cố Hải ngây ngẩn cả người, trước mắt là một đứa bé trắng trắng mập mập, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, cái miệng nhỏ nhắn vừa khép lại mở, nhìn rất quen.....

"Cậu là ai hả?"

"Tôi là Nhân Tử đây!"

Cố Hải bị dọa đến choáng váng,"Sao cậu lại biến thành bé xíu thế này?"

"Cậu nói ai bé xíu hả?" Bạch Lạc Nhân bực tức,"Cậu nhìn bản thân cậu xem có cao hơn tôi tý nào không?"

Cố Hải cúi đầu nhìn một cái, quần yếm nhung kẻ, giày vải nhỏ xíu không quá cỡ 30, vươn cánh tay ra, giống như củ sen béo mập trắng đáng yêu.

"Sao lại như vậy?"

Bạch Lạc Nhân cười đến hai má đỏ bừng, "Bọn mình quen nhau từ nhỏ á!"

"Từ nhỏ đã quen biết?" Cố Hải kéo tay của Bạch Lạc Nhân qua.

Bạch Lạc Nhân hưng phấn mà kêu một tiếng,"Đúng vậy! Chúng ta là bạn hồi nhỏ mà!"

Là bạn hồi nhỏ? Thật tốt....... Cố Hải xoa xoa mặt của Bạch Lạc Nhân, hoá ra chúng ta từ nhỏ đã quen biết, chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi, đây là một việc vô cùng vui vẻ, từ bé đến lớn cậu đều chơi với Bạch Lạc Nhân.

Cố Hải cười hì hì ôm lấy Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân hôn một cái lên gò má của Cố Hải, Cố Hải hôn lại một cái, Bạch Lạc Nhân lại hôn một cái lên môi Cố Hải, Cố Hải lại hôn lại một cái..... Hôn đi hôn lại.... Cố Hải tỉnh.

Đang trong khách sạn cao cấp, đèn tường ấm áp vẫn đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Cố Hải cảm giác môi có chút ẩm ướt, lấy tay sờ một cái, trái tim lại run lên.

Nhân Tử, cậu nhất định lại đem ổ chăn đẩy xuống đất hả?

..........

[End chương 68]

Vote đi ạ vote vote đi nè nay quyết định up bất chấp cho kịp tiến độ mấy bộ truyện khác lun nhé 

Continue Reading

You'll Also Like

152K 5.6K 32
Khun Nueng, M.L Sippakorn, là một phụ nữ xinh đẹp lớn lên dưới áp lực của bà nội. Cô ấy chưa bao giờ được phép là chính mình, chưa bao giờ gặp được n...
51.4K 5.5K 72
không liên quan đến đời thực Tính cách nhân vật không liên quan đến đời thực Có bạo lực học đường Otp
3.6M 236K 180
LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT Tên khác: Ly hôn liễu giải nhất hạ Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh Thể loại: bách hợp, hiện đại, ngọt sủng Tình trạng: 179 ch...
27.5K 2.1K 21
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...