63

11.6K 636 42
                                    

Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ không còn nhớ đã có chuyện như vậy xảy ra trong cuộc đời mình.

Suốt cuộc đời mình, Larissa đã quên đi nhiều thứ. Khi có ai đó nhắc lại điều nàng đã vô tình quên, nàng chỉ cười cười giả như nàng có nhớ và cầu cho câu chuyện chóng qua. Chỉ trừ câu chuyện Armida luôn ngầm nhắc đến. Mỗi lần ả nhắc đến, tim nàng như có một cây kim châm vào, không quá đau đớn nhưng vẫn khiến vết thương cũ rỉ máu. Nàng tự hỏi điều gì khiến một ký ức bị quên lãng trước khi ta kịp nhận ra, hay điều gì khiến một ký ức luôn tồn tại và ám ảnh, như ký ức về mùa hè năm ấy?

Có lẽ, chỉ có Jamie mới khiến mùa hè năm ấy buông tha nàng.

Sau khi từ bệnh viện trở về, thái độ của Jamie bên nàng khác hẳn, trầm lặng và ôn hòa hơn, chiếc gai nhọn đầy đe dọa hướng về nàng được thu lại. Nàng đoán em đã thôi gặp khách lạ, qua mùi hương trong nhà và khăn trải giường một tuần rồi chưa thay (làm nàng phải thay giúp em trong lúc em đang tắm). Nàng hi vọng em đang suy nghĩ lại. Một mình nàng sẽ không thể chăm sóc nổi đứa bé. Nó cần nhiều thứ mà nàng không thể mang lại, chỉ có Jamie mới làm được.

Những gì nàng đang làm vượt ngoài sức tưởng tượng của Jamie. Sao nàng phải kiên nhẫn đến thế, sao nàng phải hi sinh nhiều thứ để em quay về với mình? Là do tình yêu chân thành thôi thúc nàng làm thế, hay còn một nguyên do nào sâu xa hơn. Nhưng em không thể lý giải khác đi được. Nàng sẽ mang trong mình đứa con của Mireille. Có thể nàng đã thay đổi. Em đâu ở bên nàng những năm qua để hiểu nàng đã thay đổi ra sao. Nàng hiện tại đã khác quá nhiều cùng sức chịu đựng đáng kinh ngạc.

Jamie chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống gia đình ổn định trước đây vì em còn quá trẻ để nghĩ đến nó, cho đến khi Larissa bày tỏ nàng sẽ có con. Viễn cảnh về cuộc sống gia đình xáo trộn tâm trí em, vừa làm em xúc động, vừa làm em hứng khởi, cả tò mò và sợ hãi nữa. Hơn nữa là với đứa bé mang dòng máu của người yêu em. Jamie tự trách mình nên nghĩ đến việc mang thai nó sớm hơn, nhưng rồi chợt nghĩ nếu sinh nó ra em sẽ làm gì để đảm bảo cho nó có cuộc sống tốt. Bố mẹ em đều sống chật vật ở khu ổ chuột, chẳng lẽ em tiếp tục để con mình sống như thế, biết đâu bi kịch của em sẽ lặp lại trên nó? Có vẻ Chúa tính toán đúng khi gợi ý Larissa tình nguyện mang thai nó.

"Em muốn đặt tên con là gì?" Larissa hỏi. Nàng mới nhận kết quả xét nghiệm, mọi thứ đều ổn, 3 ngày sau nàng có thể đến để thụ tinh. Suy nghĩ một lúc, Jamie đáp:

"Mireille có hai đứa con mà tên đều bắt đầu bằng chữ "R", nên em nghĩ chữ cái đầu tên của nó cũng sẽ là "R"." Nếu là trai, em thích tên "Richard", còn nếu là gái...  "Riley", em nghĩ vậy."

"Riley Knightley" nghe cũng vần nữa, nàng thầm nghĩ, dù nàng không thích Jamie còn nhắc lại Mireille da diết nhưng nàng phải tôn trọng điều đó. Mireille là người đầu tiên em yêu và là người giúp nàng hiểu nên đối xử với Jamie như thế nào. Nàng nghĩ mình sẽ sinh con gái.

"Lại đây, em." Nàng kéo tay Jamie lại gần mình, hôn lên trán em, cam đoan rằng, "Chúng ta sẽ hạnh phúc." Jamie sẽ ở bên nàng vì yêu nàng, hoặc vì đứa bé, hoặc vì lý do nào đó nữa,... nàng không quan tâm. Jamie đang ở gần nàng hơn bao giờ hết, em đã thôi chống lại nàng. Giải thích cho Jamie hiểu nàng cần em trong đời khó chừng nào.

[END][Fiction] Citadel [18+, lesbian]Where stories live. Discover now