55

11.9K 700 161
                                    

Mỗi tối từ lúc 8g trở đi, nếu không phải đi ăn với đối tác, làm việc thêm giờ, thì Larissa đều dành ít nhất nửa tiếng đỗ xe đối diện cách cổng nhà Jamie khoảng 20m và nhìn vào nó. Nàng thừa thông minh để hiểu cái việc này nó vô nghĩa và mất thời gian thế nào. Nàng trông chờ điều gì ở cánh cổng đó suốt mấy tháng qua? Họa hoằn lắm nàng mới thấy bóng dáng của Jamie khi về nhà. Em không bao giờ ở ngoài quá 9g tối như thói quen hồi ở Mỹ với nàng. Hồi ấy là vì bị nàng ép, bây giờ hoàn toàn do em chọn, không phải vì còn chịu ảnh hưởng từ thói quen ngày xưa mà vì em không còn hứng thú sau những chuyện đã trải qua, không muốn để người khác biết quá nhiều về mình, em ngày càng trở nên cô lập với thế giới bên ngoài. Có đôi lúc, Jamie nghĩ mình không xứng đáng ở lại thế giới này.

Trời chợt đổ mưa, trong xe nàng radio phát chương trình phỏng vấn chuyên gia tài chính phố Wall về dự báo khủng hoảng trong ngành bảo hiểm sẽ diễn ra như domino, một thứ sụp đổ sẽ kéo theo nhiều thứ sụp cùng. Nàng liếc nhìn chiếc nhẫn gia truyền của dòng họ treo ở kính chiếu hậu bằng sợi dây bạc. Câu chuyện về một người đàn ông tìm thấy ngôi sao băng rơi phía sau nhà và đưa nó cho thợ kim hoàn giỏi nhất thành phố để rèn thành chiếc nhẫn cầu hôn người con gái anh thầm yêu. Cô ấy nhận lời vì anh đã tặng cô thứ không thể tìm được đâu ở cõi nhân gian này. Khi nàng 12 tuổi mẹ nàng mới kể tiếp đoạn sau, rằng cô gái không yêu anh, nhận lời anh không phải vì chiếc nhẫn được rèn từ ngôi sao mà vì nó do chính người cô yêu làm ra.

"Đó là lí do phụ nữ của cái nhà này không bao giờ cưới người họ yêu."

"Còn mẹ, mẹ có yêu bố không?"

"Mẹ là người đầu tiên cưới được người mình yêu, mẹ tin con gái mẹ sẽ là người thứ hai."

Nàng đỏ mặt, vì đúng lúc ấy nàng đang yêu một người, sau này nghĩ lại nàng cho đó là ảo tưởng. Nàng háo hức đợi lần sinh nhật lần thứ 16, mẹ nàng truyền lại chiếc nhẫn, nàng sẽ đeo nó vào ngón áp út của người ấy. Tất nhiên điều đó không bao giờ xảy ra. Mùa hè năm ấy thay đổi nàng mãi mãi, với nhân chứng duy nhất là Armida.

Vừa nghĩ đến đây thì nàng thấy Jamie về. Không ô, không áo mưa, lặng lẽ và chậm rãi dưới cơn mưa nặng hạt và nhiệt độ tụt xuống dưới 10 độ. Nàng xót xa vô cùng. Đã thế Jamie còn không vào nhà ngay, em đứng nhìn vô hồn vào cánh cửa gỗ suốt 5 phút để mặc bản thân bị ướt đẫm. Sao em ra nông nỗi này?

Nàng lo lắng lấy chiếc ô, nhanh chóng ra khỏi xe và chạy đến chỗ em.

"Jamie!" Nàng đặt tay lên vai em, hi vọng không làm em hoảng sợ. Nàng đã lo xa, Jamie ngước nhìn nàng trống rỗng như thể em không còn nhận ra nàng. "Lạy Chúa!" nàng cầm cánh tay em, "Đi theo tôi." Jamie làm theo, điều đó còn làm nàng lo lắng hơn.

Nàng mở cửa xe đẩy em vào trong ngồi ở băng ghế sau. Nàng ngồi cạnh em, thu ô và đóng cửa xe lại, "Em ổn chứ, Jamie?" Cả người Jamie đang run lên vì lạnh và ướt nhưng em vẫn không nói gì. Nàng với người lấy túi quần áo nàng mới mua khi đi ngang qua khu mua sắm hồi chiều ở ghế trên và đưa cho Jamie "Em thay nhanh đi, đừng để bị ốm!"

Jamie nhìn bộ đồ nàng đưa, ngây ngây dại dại. Nàng thở dài để quần áo lên ghế rồi bước ra ngoài xe đứng quay lưng lại chờ, dù có che ô nhưng giày và phần ống quần bên dưới vẫn bị ướt khiến nàng bị lạnh. Jamie hơi tỉnh sau tiếng nàng đóng cửa xe và thấy nàng đang đứng ngoài đó. Em lấy quần áo mới hẵng còn nguyên mác ra khỏi túi, nghĩ ngợi một lúc mới thay đồ. Jamie gõ cửa kính xe ra hiệu cho nàng em đã xong. Khi nàng quay lại nhìn xuống em qua ô cửa kính với vài ánh đèn leo lét xuyên qua những hạt mưa, mắt nàng thấp thoáng màu xanh u uẩn, giống như của người ấy, điều làm em giật mình. Nàng quay trở lên ngồi vào ghế lái, quan sát em qua kính chiếu hậu.

[END][Fiction] Citadel [18+, lesbian]Where stories live. Discover now