- Tại lúc tớ về đến nhà thấy Bạch Hiền kể lại là Khánh Tú nói cậu bảo em ấy là đi họp mặt có cả mặt tớ. Mà tớ thực sự nào có cuộc gặp mặt nào với cậu tối nay. Chỉ là tớ không nghĩ rằng lão già ấy lại là người dàn xếp vụ này.

Lúc về đến Độ gia cũng không thấy Khánh Tú lúc này cả hai thực sự phát điên lên.

Một chút manh mối cũng không có

Ở cái thành phố rộng lớn này, biết tìm em ấy ở đâu......

Đúng lúc này, điện thoại của Xán Liệt sáng lên, là Bạch Hiền gọi

- Em thấy Khánh Tú về rồi, hai người mau về đi.

- Đươc! – Xán Liệt sau khi kết thúc cuộc gọi liền quay đầu xe trở về đồng thời báo một tiếng cho Chung Nhân đang ngồi bên ghế phó lái

Chung Nhân vừa nghe tin liền có cảm giác trút bỏ được lo lắng trong lòng.

Hắn nghĩ chắc cậu chỉ đi đâu mà quên mất không báo cho hắn thôi.

Thế nhưng lúc về đến nhà hắn lần đầu tiên ngửi thấy mùi rượu trên người Khánh Tú

- Em uống rượu? – Chung Nhân khó hiểu nhìn Khánh Tú

- Em không có việc gì đâu, 2 người mau về đi – Khánh Tú ẩn ẩn Bạch Hiền, người mà từ lúc cậu về đã đứng ngoài cửa chờ lại bất đắc dĩ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Xán Liệt khi lao vào nhà cùng với Chung Nhân

- Lần sau đi đâu cậu cũng phải báo một tiếng đấy nhé! – Bạch Hiền nắm lấy tay Khánh Tú

- Đã biết, hai người mau về đi – Khánh Tú lắc lắc tay Bạch Hiền tỏ vẻ biết lỗi.

Lúc này Bạch Hiền cùng Xán Liệt mới chịu rời đi, dù trong lòng cả hai vẫn không ngừng lo lắng. VÌ cả hai đều đã biết, Khánh Tú vừa đi uống rượu về.

- Nhìn anh, Độ Khánh Tú – Chung Nhân kéo tay Khánh Tú lại khi nhìn thấy cậu định xoay lưng lên phòng làm lơ hắn – Đã có chuyện gì với em? Tại sao lại giữa đêm bỏ đi uống rượu như thế?

- Kim Chung Nhân, em mệt rồi – Khánh Tú vẫn không ngẩng đầu lên nhìn hắn khẽ lầm bầm trong miệng

- Được, vậy mai chúng ta nói chuyện, giờ anh đưa em lên phòng nghỉ......

- Em muốn ly hôn – Lời cuối cùng nói ra khiến Chung Nhân triệt để hóa đá.

Cả căn phòng im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ vẫn đang di chuyển.

- Em... em say rồi phải không? – Chung Nhân phải mất một lúc định thần mới dám mở lời – Mau lên lầu nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.

- Anh tin hay không cũng được – Cuối cùng Khánh Tú cũng ngẩng đầu lên đối diện với hắn bằng đôi mặt đã đỏ hồng không biết là vì rượu hay là vì cậu đã khóc – Kim Chung Nhân, em muốn chúng ta ly hôn

Nói xong, cũng chẳng đợi Chung Nhân một lần nữa phản ứng lại, Khánh Tú giật cổ tay mình ra khỏi cái nắm tay của hắn rồi quay lưng  bước lên lầu.

Phải cậu ước gì mình say, thật say để quên đi những gì cậu đã nhìn thấy.

Nhưng dù say đến thế nào thì khoảng khắc tận mắt chứng kiến chồng mình cùng người khác lên giường vẫn ghim chặt vào trí não cậu, đến cả rượu cũng không thể nào xóa mờ dù chỉ một chút.

Cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu nhận được mấy thứ ngọt ngào của hắn và người con gái ấy.

Cậu có thể kiên nhẫn nghe giải thích một hai lần

Nhưng lần này có lẽ cũng đã vượt quá giới hạn của cậu rồi.

Nghĩ lại ngày trước đã từng vênh mặt lên nói với cô ta rằng hắn là chồng của mình.

Thật là nực cười.

Hóa ra đến cuối cùng vẫn là chẳng thể thắng được cô ta.

Vậy thì thà đầu hàng sớm để giữ được mạng sống còn hơn cứ cố chấp rồi có ngày đau đớn đến chết

Dù rằng, giờ phút nỗi đau đã sớm giết chết trái tim cậu rồi.........

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Ơ kìa phải được ủng hộ thì mới muốn viết tiếp chứ =)))))

Nhìn các nàng kêu ca nhiều thế hay chap này tôi thử để lên 200 vote nhỉ hihi =)))))

Đùa vậy thôi, cứ 100 vote là có chap mới nhé, yên tâm =)))))))

Trong trường hợp 1-2 ngày mà đã được 100 vote thì 4 ngày sau sẽ có chap nheee (Phải cho người ta nghỉ ngơi lấy ý tưởng thì mới viết được chớ)

Mãi yêu <3

m

[Longfic] [ChanBaek] [KaiSoo] Đơn PhươngWhere stories live. Discover now