Chương 48

2.8K 184 7
                                    

- Là em đang giận anh...

.
.
.

Vương Nhất Bác đi Trùng Khánh hai tuần, trong hai tuần tưởng như dài đăng đẵng ấy... ngày nào anh cũng gấp rút lo chuyện Công ty hoàn thành thật nhanh tránh có sai xót, buổi tối phải gọi điện cho người thương bồi dưỡng tình cảm

Mà dạo gần đây Vương Nhất Bác cảm thấy rất lạ, mấy ngày đầu Tiêu Chiến rất hay ủy khuất muốn anh sớm trở về nhưng những ngày gần đây cậu lại không còn như vậy nữa. Lúc nào cũng nhắc nhở anh cứ thong thả làm việc không cần phải gấp gáp làm cho Nhất Bác có phần khó hiểu

Vương Nhất Bác chỉ vì bận rộn nên không để ý nhưng nhiều lần như vậy cũng làm cho anh cảm thấy có gì đó bất an trong lòng

Tối nay, anh không gọi điện thoại cho Tiêu Chiến liền chuyển hướng qua gọi điện thoại cho Mỹ Uyên hỏi về tình hình sức khỏe của cậu

Đầu dây bên kia vừa đỗ chuông được vài tiếng, Mỹ Uyên rất nhanh liền bắt máy

- Anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?

- Dạo này cô có tới bệnh viện với Chiến Chiến không?

- Dĩ nhiên là có rồi. Có chuyện gì sao?

Vương Nhất Bác im lặng day day trán không biết bản thân bắt đầu đặt câu hỏi từ đâu.

Nghĩ rồi anh cũng nhàn nhạt lên tiếng

- Tôi có cảm giác...

- Chiến Chiến về nhà ba mẹ của cậu ấy rồi

Vương Nhất Bác nghe Mỹ Uyên nói Tiêu Chiến đã trở về nhà liền bật người ngồi thẳng dậy... chuyện này anh vẫn không nghe Tiêu Chiến nói qua nên có chút bất ngờ liền hỏi lại

- Tình trạng của em ấy như vậy làm sao lại đưa em ấy về nhà. Là ai đưa ra chủ ý này?

- Tôi cùng Thiên Khanh

Vương Nhất Bác nhắm mắt định thần đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, anh hết cách với hai người này rồi a.

- Mỹ Uyên, cô thừa biết Chiến Chiến chưa tìm được ánh sáng, ký ức vẫn còn mơ hồ vậy sao cô còn có thể đưa em ấy về nhà. Ba mẹ Tiêu ắt hẳn sẽ đau lòng như thế nào khi trông thấy con của họ trong tình trạng đó hả

- Tôi có việc rồi, lần khác nói tiếp nha

Mỹ Uyên nhanh chóng chào tạm biệt không tiếp tục nói chuyện với Nhất Bác làm cho anh đang tức lại càng thêm giận.

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân mình điên rồi nên mới giao bảo bối nhỏ cho hai người bọn họ chăm sóc

Dù sao chuyện Công ty chi nhánh cũng đã đi vào ổn định, dự tính vài ngày nữa anh sẽ trở về nhưng với tình trạng hiện giờ của Tiêu Chiến làm cho anh lo lắng không yên, gấp đến nỗi muốn ngay lập tức trở về nhà để gặp người thương

Nghĩ rồi Vương Nhất Bác đưa tay nhìn vào đồng hồ trên cổ tay của mình, mới chỉ hơn năm giờ chiều... vẫn còn rất sớm. Vương Nhất Bác rất nhanh liền lấy điện thoại ra đặt vé máy bay còn bản thân nhanh chóng sắp xếp đồ đạc vào vali... phải trở về Bắc Kinh với bảo bối của anh thôi

(Bác Chiến - End) Hôn Nhân Mai MốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ