Chương 20

3.7K 216 7
                                    

- Ghen...

.
.
.

Tiêu Chiến sau khi được bác sĩ thăm khám thì hiện tại đang mặt nhăn mày nhó quay qua hướng khác không dám nhìn đến chiếc kim tiêm đang cắm trên vai mình truyền qua một ít thuốc từ xi lanh, Vương Nhất Bác đau lòng nắm lấy bàn tay cậu khẽ vỗ về như trấn an

- Không sao, sắp xong rồi

Cô y tá nhìn chàng thanh niên đang ôn nhu vỗ về Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy ghen tỵ thì mỉm cười làm cho Tiêu Chiến nhìn vào lại càng thêm xấu hổ không thôi

- Xong rồi, bệnh nhân cũng đã khỏe hơn. Chỉ cần nghỉ ngơi ở bệnh viện khoảng hai ngày nữa liền có thể làm thủ tục xuất viện

- Cảm ơn bác sĩ

Chờ cho bác sĩ cùng y tá mở cửa bước ra bên ngoài cũng là lúc Mỹ Uyên xông cửa hớt hãi chạy thẳng vào bên trong

- Chiến Chiến, cậu tiêm xong chưa

Vương Nhất Bác trông thấy cô bạn của Tiêu Chiến liền nhíu chặt chân mày khó chịu hỏi lại Mỹ Uyên

- Sao cô lại hỏi như vậy?

- Vì mỗi lần Tiêu Chiến tiêm thuốc tôi đều phải đứng bên cạnh nắm lấy tay cậu ấy

- Cô vừa nói gì?

Mỹ Uyên cảm thấy bản thân của mình càng nói càng sai ở đâu đó liền nhanh chóng nhìn Nhất Bác nở nụ cười thật tươi tránh né câu hỏi của anh, cô xấu hổ tiến tới đưa tay mình đặt lên vai Tiêu Chiến khẽ vỗ vỗ làm cho Tiêu Chiến vì đau mà liên tục né tránh

- Mỹ Uyên, đau... tôi vừa mới tiêm trên vai

- Hahaha... tôi xin lỗi Chiến Chiến. Lúc nãy tôi quên mất bên cạnh cậu đã có Vương Nhất Bác cứ thế bỏ lại công việc chạy thật nhanh tới đây

Vương Nhất Bác đang ngồi một bên Tiêu Chiến khẽ liếc mắt khinh bỉ

- Cô cũng thật là nhiệt tình

- Anh nói cái gì cơ?

Tiêu Chiến cảm nhận khuôn mặt của Nhất Bác hiện giờ đã đổ đầy hắc tuyến liền nhanh chóng lên tiếng giải vây cho cả hai

- Mỹ Uyên, hôm nay cậu được sếp cho về sớm sao?

- Không có, tôi xin phép về sớm một giờ đồng hồ để qua đây với cậu

- Lần sau cậu không cần phải như vậy nữa. Ở đây đã có Nhất Bác rồi

Mỹ Uyên đưa ánh mắt liếc qua Vương Nhất Bác, nhận thấy người đàn ông của Tiêu Chiến đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình chằm chằm làm cho cô có cảm giác lạnh cả sóng lưng liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần quái dị

- Hai người có muốn ăn gì không để tôi đi mua?

- Không cần -Vương Nhất Bác rất nhanh lên tiếng phản đối

- Vậy thì tôi ra trước cổng bệnh viện mua cháo cho Chiến Chiến nha - Mỹ Uyên cũng không có dấu hiệu bỏ cuộc

- Tôi nói cô không cần. Cô có thể về đươc rồi - Nhất Bác ghét bỏ lườm Mỹ Uyên rồi nhàn nhạt lên tiếng muốn đuổi người

(Bác Chiến - End) Hôn Nhân Mai MốiWhere stories live. Discover now