Chương 47

2.8K 176 20
                                    

- Trở về Trùng Khánh...

.
.
.

Vương Nhất Bác đang ngồi trong văn phòng Chủ tịch Tiêu liền nhận được điện thoại của Mỹ Uyên gọi tới

- Nhất Bác, anh sắp trở về chưa? Chiến Chiến từ sáng đến trưa không chịu ăn uống gì cả. Một mực chỉ muốn đợi anh về

Nghe Mỹ Uyên nói đến tình trạng của Tiêu Chiến làm cho anh đứng ngồi không yên liền tức tốc muốn trở về bệnh viện ngay lập tức làm cho Chủ tịch Tiêu nhìn vào có chút khó hiểu

- Nhất Bác, con có chuyện gì sao?

- Dạ không có. Chỉ là con cần phải đi công việc một chút

Ba Tiêu nhìn bộ dáng gấp gáp của anh càng thêm tò mò nhưng cũng không có ý định giữ lại thêm, ông gật đầu đồng ý để Nhất Bác rời đi

- Nếu có thời gian, tối nay về nhà ăn cơm

- Con biết rồi thưa ba

Vương Nhất Bác sau khi lên tiếng chào ba Tiêu liền vội vã trở về bệnh viện, trong lòng thầm nghĩ nếu chỉ mới xa anh một buổi sáng mà cậu đã muốn bỏ ăn như vậy thì việc quyết định về Trùng Khánh hai tuần không biết Tiêu Chiến sẽ như thế nào đây

Vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man cuối cùng cũng đến trước cổng bệnh viện. Vương Nhất Bác gấp rút tấp xe đỗ vào gara bệnh viện rồi rất nhanh chạy lên phòng tìm ai kia

Vừa mở cửa phòng bước vào, Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến đang vui vui vẻ vẻ ăn gói bánh khoai tây chiên, nhìn cậu không giống như là thiếu vắng anh liền trưng ra bộ mặt giận dỗi như trong tưởng tượng của mình

Mỹ Uyên nhìn gương mặt tái xanh thở không ra hơi của Vương Nhất Bác không khỏi buồn cười liền nhanh chóng lên tiếng

- Anh đến rồi sao? Tôi giao lại Chiến Chiến cho anh

Tiêu Chiến đang ăn khoai tây chiên đến vui vẻ, nghe tiếng Vương Nhất Bác trở về liền khựng lại động tác rồi giấu luôn gói bánh còn ăn dỡ xuống tấm chăn đang đắp ngang người mình. Cậu trưng ra bộ mặt vui vẻ lên tiếng gọi anh

- Nhất Bác, anh về rồi

Vương Nhất Bác trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Chiến rồi nhìn qua Mỹ Uyên

- Cô nói Chiến Chiến bỏ ăn sao? Sao tôi không thấy như vậy?

- Đúng là cậu ấy không chịu ăn sáng với ăn trưa mà

Vương Nhất Bác khó chịu nhíu chặt chân mày

Anh tiến tới ngồi xuống bên giường, đưa ngón tay lên phủi phủi vụn bánh còn dính trên môi Tiêu Chiến rồi ôn nhu hỏi nhỏ

- Em đã ăn sáng chưa?

- Ăn rồi

- Vậy còn bữa trưa?

- Em no rồi

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn trên bàn, bữa sáng anh mua cho cậu vẫn còn y nguyên chỉ khác là thức ăn có vẻ nguội lạnh

Bữa trưa vẫn còn nằm im trong từng hộp thức ăn vẫn chưa có dấu hiệu động đến

Vương Nhất Bác đưa tay mở ra chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường... một đống thức ăn vặt nhét đầy tủ làm cho anh nhíu chặt chân mày như hiểu ra liền trầm giọng cất tiếng hỏi cậu

(Bác Chiến - End) Hôn Nhân Mai MốiWhere stories live. Discover now