Chương 34

2.1K 158 13
                                    

- Cảm giác anh thật xa cách...

.
.
.

Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế phía sau vườn nhìn vào khoảng không vô định, mấy ngày gần đây không hiểu sao cậu cảm thấy Vương Nhất Bác thật xa cách, anh không còn thái độ xum xoe muốn lấy lòng cậu nữa mặc dù anh thừa biết cậu vẫn đang giận anh rất nhiều

Nhưng từ bữa cậu đi chơi về muộn kia, cảm giác Vương Nhất Bác trở nên xa lạ. Anh đâu biết cậu đi chơi với ai sao lại có thái độ như vậy kể cả có hỏi cậu cũng chưa lên tiếng xác nhận mình đi với ai kia mà

Nếu là nói anh ghen thì không khả thi, chỉ là Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn bực... còn bốn ngày nữa anh sẽ đưa Gia Linh qua Mỹ, càng nghĩ Tiêu Chiến càng cảm thấy tức giận không thôi

Buổi tối như thường lệ, sau khi ăn tối cùng tắm rửa... Vương Nhất Bác không nóng không lạnh tiếp tục ôm chăn gối mở cửa tiến xuống phòng khách

Tiêu Chiến ngồi trên giường đưa ánh mắt quan sát tất cả hành động của Vương Nhất Bác. Lúc trông thấy anh đang mở tủ lấy chăn gối chuẩn bị rời đi cậu liền nhanh chóng lên tiếng trước

- Mấy ngày hôm nay, thái độ của anh có vẻ rất lạ

Vương Nhất Bác vẫn không quay lại nhìn Tiêu Chiến chỉ nhàn nhạt trả lời

- Anh thì có thái độ gì với em. Em nghĩ nhiều rồi

- Anh thừa biết em vẫn rất giận anh, anh cũng đã hứa nếu em cho anh cơ hội anh liền thay đổi còn bây giờ thái độ của anh như vậy, anh nghĩ em có còn tin vào lời anh nói nữa không?

Đến lúc này Vương Nhất Bác quay người nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, ánh mắt có chút tức giận cũng xen lẫn một chút đau lòng làm cho Tiêu Chiến càng cảm thấy khó hiểu

- Anh nhìn em như vậy làm gì? Trả lời câu hỏi của em đi chứ?

- Vậy thì em nói thử xem, tại sao anh lại có thái độ này với em?

Tiêu Chiến cắn cắn môi dưới như chưa hiểu hết lời của anh nói với mình, cậu cứ đưa ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn anh

- Nhất Bác, anh nói rõ ràng hơn một chút có được không? Anh nói kiểu như vậy làm cho em cứ nghĩ bản thân đã làm điều gì có lỗi với anh không bằng

- Anh nào dám

Nói rồi Vương Nhất Bác với thái độ giận dỗi mở cửa ôm chăn gối bước ra bên ngoài không muốn tranh luận thêm với Tiêu Chiến nữa làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu. Cảm giác đang tranh luận một vấn đề gì đó nhưng vẫn chưa sáng tỏ liền ngưng ngang làm cho cậu có chút không vui. Tiêu Chiến rất nhanh liền bước theo anh ra phòng khách muốn hỏi cho rõ ràng

- Anh nói rõ ràng mọi chuyện. Đừng nói giữa chừng rồi lại bỏ ngang như vậy, thật khó chịu

- Anh không có gì để nói nữa. Em ngủ sớm đi

Tiêu Chiến vẫn không dễ dàng bỏ qua khi chưa biết nguyên nhân, cậu hùng hổ tiến tới muốn hỏi cho rõ ràng một chút...

Tiêu Chiến đang tiến tới bên cạnh anh thật nhanh bỗng nhiên đầu óc có vẻ xây xẩm chóng mặt làm cho cậu không trụ vững được muốn ngã.

(Bác Chiến - End) Hôn Nhân Mai MốiDonde viven las historias. Descúbrelo ahora