Chương 9

3.6K 255 23
                                    

- Chúng ta cùng nhau hẹn hò đi...

.
.
.

Nguyên một buổi chiều tối Vương Nhất Bác vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Tiêu Chiến, cậu được anh ép ăn uống đầy đủ cùng với việc uống thuốc kịp thời thì hiện tại cơn đau dạ dày đã có phần thuyên giảm.

Ngồi trên giường quan sát người đang ngồi làm việc trên máy tính, bộ dạng tập trung làm việc của Nhất Bác quả thật rất thu hút cũng rất đẹp trai, Tiêu Chiến mở miệng phá tan bầu không khí tĩnh lặng... nhàn nhạt hỏi nhỏ

- Anh có từng quen biết cô gái nào tên là Tiêu An không?

- Tiêu An sao?

Vương Nhất Bác dừng động tác đánh máy, anh ngước ánh mắt mờ mịt nhìn Tiêu Chiến như đang suy nghĩ đến cái tên mà cậu vừa mới nhắc đến

Tiêu An là ai?

Nghĩ một lúc vẫn không biết người Tiêu Chiến đang nhắc đến là người nào, Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu

- Tôi không biết

Một chút thất vọng ẩn hiện trong đôi mắt của Tiêu Chiến. Cũng phải thôi, chị Tiêu An đã từng nói chị ấy chỉ là yêu đơn phương người này, chắc hẳn Vương Nhất Bác vẫn chưa biết đến tình cảm của chị ấy thì chị ấy đã đi rồi

Nghĩ đến đó, nước mắt đau lòng không tự chủ được mà lăn dài làm cho Vương Nhất Bác hốt hoảng khi nhìn thấy. Anh lập tức đứng bật dậy bước thật nhanh tới ngồi bên cạnh Tiêu Chiến

- Em sao vậy? Sao lại khóc? Dạ dày vẫn còn đau sao?

Tiêu Chiến không nói gì, cậu chỉ biết cúi đầu cố che giấu đi cảm xúc của bản thân... đúng rồi, vì sao cậu lại khóc? Cậu khóc vì người chị Tiêu An để ý chưa bao giờ biết đến sự hiện diện của chị ấy hay sao?

Nhận thấy Tiêu Chiến vẫn không muốn trả lời mình, Vương Nhất Bác đau lòng kéo Tiêu Chiến lại ôm chặt, tay khẽ đặt sau lưng vỗ về

- Đừng khóc, nếu đau ở đâu thì cứ nói cho tôi biết có được không?

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy liền đưa tay mình nắm lấy tay anh đặt lên ngực trái của mình, miệng khẽ thì thầm

- Đau ở đây

Vương Nhất Bác như hiểu ra liền nhanh chóng xoa xoa ngực trái cho cậu. Chắc hẳn trước kia Tiêu Chiến bị bệnh tim rất nặng nên mới phải mổ một đường dài ngay ngực như thế. Càng nghĩ Vương Nhất Bác lại càng cảm thấy thương cảm nhiều hơn. Anh vẫn rất ôn nhu lên tiếng dỗ dành cậu

- Đừng khóc nữa, từ bây giờ nếu em đau ở tim tôi sẽ là người xoa xoa cho em có chịu không?

- Vương Nhất Bác

- Hửm?

- Thời còn học đại học, anh có người yêu không?

Vương Nhất Bác dừng lại động tác tay, cúi xuống nhìn người trong lòng khó hiểu... sao lại hỏi về người yêu của anh thời còn đi học như vậy kia chứ. Nghĩ rồi Vương Nhất Bác lắc đầu trả lời

- Không? Lúc đó tôi chỉ để ý người ta, còn chấp nhận yêu nhau thì chưa có. Sau này tôi không gặp lại cô ấy nữa. Tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu.

(Bác Chiến - End) Hôn Nhân Mai MốiWhere stories live. Discover now