Chương 16

3.1K 228 26
                                    

- Lạnh nhạt...

.
.
.

Từ trong bệnh viện, Tiêu Chiến gấp gáp chạy ra bên ngoài muốn tìm Vương Nhất Bác, ánh mắt cậu dao dác nhìn ngó xung quanh như tìm kiếm nhưng không thể thấy được người cần tìm... khuôn mặt Tiêu Chiến cũng vì vậy mà toát lên vẻ buồn bã không vui

Cậu lững thững tiến tới gara nơi có xe của Vương Nhất Bác đỗ ở đó hi vọng có thể trông thấy được anh. Ánh mắt Tiêu Chiến như lóe sáng... Vương Nhất Bác đúng thật vẫn còn đứng một bên xe ô tô của mình, anh ấy vẫn chưa hề rời đi. Tiêu Chiến chạy thật nhanh đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu muốn ngay lập tức giải thích cho anh hiểu... không thể để anh hiểu lầm lời nói của cậu như vậy được

- Nhất Bác

- Cậu tới rồi thì vào xe đi

- Nhất Bác, em muốn nói chuyện với anh

Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, ánh mắt của anh cũng không thèm ban phát cho Tiêu Chiến, liệu lời nói của cậu, anh có muốn nghe hay không. Tiêu Chiến đưa ánh mắt quan sát Vương Nhất Bác, trông thấy anh đang triệt để làm lơ mình, anh mở cửa ghế lái ngồi vào bên trong làm cho trái tim của cậu trong lồng ngực như đập loạn nhịp, khó chịu không thể tả

Tiêu Chiến nhanh chóng tiến tới mở cửa ghế phụ ngồi vào bên trong, cậu vừa cài xong dây an toàn, định sẽ mở miệng nói chuyện với anh nhưng Nhất Bác đã nhanh tay khởi động xe một đường rời khỏi bệnh viện

Cả đoạn đường không ai nói với ai lời nào... làm cho không khí trong xe lại càng thêm căng thẳng

- Nhất Bác, chuyện em nói lúc nãy...

- Tôi hiểu rồi, cậu không cần lập lại

- Không phải, ý của em là anh chưa nghe hết lời vừa nãy em nói với chị Gia Linh kia mà

Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu Chiến nhếch môi cười khẽ

- Cậu nghĩ bây giờ cậu tiếp tục nói thì tôi sẽ tin sao?

- Nhưng anh cũng phải nghe em giải thích chứ, sao lại có thể cố chấp đến như vậy

Tiêu Chiến cảm giác Vương Nhất Bác không muốn nghe mình giải thích thêm một lời nào dư thừa làm cho cậu có phần khó chịu, sao không chịu nghe người ta nói hết cứ một mực tức giận như vậy kia chứ

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói mình cố chấp liền tấp xe đỗ vào bên đường, anh lạnh lùng quay qua nhìn Tiêu Chiến khẽ nhàn nhạt lên tiếng

- Phải, tôi có chấp, cố chấp nên mới không nhận ra ý đồ đùa giỡn của cậu không phải sao?

- Nhất Bác, nghe em nói, thật sự chuyện em nói với chị Gia Linh không phải là sai, lúc đầu em chỉ định kết hôn với anh vì chị Tiêu An, lúc đó em không có tình cảm với anh, đơn giản em chỉ nghĩ bản thân kết hôn với anh đúng một năm liền rời khỏi trả lại tự do cho anh nhưng bây giờ em đã có suy nghĩ khác, em muốn cả đời cả kiếp này bám dính lấy anh không rời cho nên em xin anh... tin em có được không?

- Cậu nghĩ tôi có tin lời cậu nói không? Đừng cố diễn trò nữa, nếu muốn cùng tôi kết hôn một năm vậy thì cứ một năm như ý cậu đi. Đừng tỏ ra thân mật với tôi làm gì

(Bác Chiến - End) Hôn Nhân Mai MốiWhere stories live. Discover now