Chương 14

3.2K 232 7
                                    

- Vì sao em không giận tôi?...

.
.
.

Vương Nhất Bác bấm mật khẩu mở cửa bước vào trong nhà, trong đầu anh hiện ra không ít hình ảnh khuôn mặt giận dỗi của Tiêu Chiến làm cho tâm tình của anh càng thêm gấp gáp

Anh nhẹ nhàng bước trở về phòng của mình... nhìn trên giường, Tiêu Chiến đang nằm nghiêng nhắm mắt không biết là đã ngủ hay còn thức. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tiến tới mở cửa tủ lấy ra cho mình một bộ quần áo mặc nhà thoải mái rồi tiến thẳng vào phòng tắm, suốt quá trình anh đều rất nhẹ nhàng sợ làm ồn đến Tiêu Chiến, nhưng anh không biết được rằng... thật ra Tiêu Chiến vẫn chưa ngủ, cậu chỉ đang nằm im nghe ngóng động tĩnh từ người kia mà thôi

Bước ra khỏi phòng tắm cũng là chuyện của ba mươi phút sau đó, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tiến tới bên giường, anh đưa tay đặt nhẹ trên eo Tiêu Chiến kéo cậu qua hướng mình một chút

Đôi mắt Tiêu Chiến mở to nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm làm cho Vương Nhất Bác thoáng chút giật mình

- Em vẫn chưa ngủ sao?

- Ừm

- Em...

- Anh đã ăn tối chưa?

Vương Nhất Bác cảm giác có chút ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng việc đầu tiên khi gặp anh... Tiêu Chiến sẽ mở miệng chất vấn hoặc giận dỗi nhưng hiện tại cậu là đang quan tâm đến anh, Tiêu Chiến không hề giận dỗi gì anh hay sao? Lẽ nào lại như vậy

- Tiêu Chiến, xin lỗi em

- Không sao

- Em không giận tôi sao?

- Không giận

- Vì sao?

Tiêu Chiến chống tay xuống giường đẩy cơ thể mình ngồi dậy, cậu đưa ánh mắt to tròn nhìn Vương Nhất Bác khẽ chớp chớp

- Sao anh lại hỏi như vậy? Anh thích trông thấy tôi tức giận hoặc chí ít phải trách móc anh sao?

- Không phải, ý anh là...

- Tôi không giận anh được chưa. Dù sao chắc chuyện anh cần làm quan trọng hơn việc ăn cơm tối với gia đình của tôi nên anh mới có lựa chọn như vậy

Nghe Tiêu Chiến nói như vậy làm cho trái tim trong lồng ngực Vương Nhất Bác càng đập loạn, cảm giác có lỗi trỗi dậy... thà là cậu trách móc hay giận dỗi thậm chí có thể đánh anh cũng đươc nhưng đằng nó này Tiêu Chiến vẫn rất dửng dưng lại còn nói ra những lời quá mức đau lòng đến như vậy... lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng chất chứa đều là sự đau lòng

Vương Nhất Bác cảm giác càng thêm khó chịu lẫn áy náy, anh không suy nghĩ nhiều liền đưa tay kéo Tiêu Chiến lại ôm chặt vào lòng mình... anh muốn nói thật với cậu tất cả mọi chuyện, tuyệt nhiên không giấu diếm

- Tôi xin lỗi, thật ra chiều nay Gia Linh có gọi điện cho tôi nói cô ấy bị đau rất nhiều muốn nhờ tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. Bởi vì ở Bắc Kinh cô ấy không có người thân nên tôi phải ở lại với cô ấy cho nên tôi đã thất hứa với em

- ...

Nhận thấy Tiêu Chiến không có phản ứng với lời mình nói làm cho Vương Nhất Bác có phần khó hiểu lẫn gấp gáp, anh đưa tay đẩy nhẹ cậu ra, hai tay đặt lên hai bên má của Tiêu Chiến rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu như tìm kiếm

(Bác Chiến - End) Hôn Nhân Mai MốiWhere stories live. Discover now