Chương 87: Typple và Quin

307 54 17
                                    

GIáng sinh kết thúc, Mario nhận nhiệm vụ tiễn tụi nhỏ trở lại trường học.

"Thế này nhé, có chuyện gì phải gửi thư cho anh, bằng mã morse, và chú ý ông thầy Mắt điên!"- anh đánh vô lăng-" Đừng lo, cú sẽ tìm được anh nhanh thôi, anh đã huấn luyện chúng kĩ lắm!"

"anh sẽ về lại châu á hả anh Mario?"- Colin nhổm người lên hỏi

"KHông, Hope đi rồi, không có Hope anh sẽ khó di chuyển hơn nhưng mà anh sẽ tìm cách!"- anh đáp-"Tạm thời thì... úi!"

Anh vội bẻ lái khi một con gia tinh già đột nhiên độn thổ trước xe khiến bốn đứa chao đảo, may mà tay lái Mario vẫn còn tí vững vàng. Ngay khi xe ngừng lại với ba đứa nhỏ chưa hết bàng hoàng vì sự việc diễn ra vội vàng quá, Mario bảo.

"Ở yên trong xe, không được ra ngoài cho tới khi anh gọi!"

Ba đứa nhỏ rúc đầu vào cửa kính xem thấy bóng lưng của anh như đang nói chuyện cùng ai đó, rất lùn, tụi nhỏ có thể thấy ít vải vóc dơ bẩn lùn nhùn dưới đất- thứ mà chúng tự kết luận rằng có thể anh đang nói chuyện cùng một gia tinh.

"Peach, em biết con gia tinh này à?"- lát sau Mario mở cửa xe

"Vâng, con bé tên Typple, là gia tinh của nhà em!"

Anh gật đầu xong mới bảo cả đám xuống nhưng dòm trông anh còn cảnh giác dữ lắm tuy vậy con gia tinh không quan tâm đến điều đó lắm. Gặp Peach, nó mừng húm, tay chân cứ vung loạn xạ rồi vặn vẹo cả vào nhau như đang có một cuộc đấu tranh dữ dội nào đó. Cuối cùng, nó nói bằng cái giọng van xin:

"Cô chủ ơi, xin cô đừng về Hogwarts!"

"Sao thế TYpple?"- Peach hỏi lại, ngồi xuống bên cạnh nó-" Có chuyện gì sao?"

"Cô chủ ơi xin cô chủ đừng hỏi, xin cô chủ đừng về Hogwarts!"- con gia tinh khốn đốn van xin, mắt nó dí chặt lại ép cho dòng nước trắng phau chảy ra-" Xin cô chủ đừng về Hogwarts, xin cô chủ đừng về Hogwarts.. cô chủ mau đi đi, Hogwarts không an toàn đâu, cô chủ mau đi đi!"

Typple như ré lên, nó lấy cây kéo ở đâu đã giữ sẵn trong mình mà đâm vào mu bàn tay đến chảy máu. Mario vội cho nó một cái bùa trói trước khi con gia tinh thành công đâm đầu vào cái cây bên đường.

"XIn cô chủ đừng về Hogwarts, Hogwarts nguy hiểm lắm, xin cô chủ đừng về.. xin cô chủ rủ lòng thương, xin bà chủ rủ lòng thương, ôi khốn khổ ôi khốn khổ!"

TYpple muốn oằn mình ra dưới đất chết cho rồi, cho xong cái thân tôi nợ của nó. Ôi nó đã phản bội bà chủ, nó đã phá cái kế hoạch của bà.. Nó tội tình lắm, nó là một con gia tinh hư đốn tồi tệ, nhưng làm sao đây? Nó cũng thương cô chủ lắm, cô chủ đã thương nó và Quin thiệc là nhiều. Cô chủ hiền lắm, nó không muốn cô chủ chết, nó đã rất lâu rồi vào dịp cô chủ trở về vào mùa hè cùng bạn bè , nó đã muốn thét lên cô chủ mau chạy đi mà miệng cứ bịt chặt lại không dám.

Cô chủ không phải là chủ nhân của nó, cái tên Peach Peace chưa bao giờ được ghi vào gia phả, một đứa trẻ sinh ra để chết thì giữ tên làm gì? Nhưng nó thương cô chủ lắm, từ khi Alice sanh cô chủ ra bằng bùa bằng chú, nó đã chăm cho đứa nhỏ này từ đỏ hỏn tới tận bây giờ. Tình cảm là một thứ đáng sợ, Typple và Quin tuân lệnh chúa tể hắc ám đến trông nom bà chủ nhưng Typple lại lỡ thương đứa nhỏ của bà chủ mất rồi. TYpple đáng chết, Typple là một kẻ phản bội, Typple là một con gia tinh làm ô uế những con gia tinh còn lại.

[Harry Potter đồng nhân] She-cô ấyWhere stories live. Discover now