[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mên...

By doanh2305

61.3K 4K 767

Nào Hay Xuân Mênh Mông, nguyên gốc Hán Việt là Bất Tri Xuân Dĩ Quy, là một câu trong bài Xuân Hiểu của Trần N... More

Chương 1: Đầu Tiên Là Một Đóa Hoa Si
Chương 2: Thứ Hai Là Thiền Sư Đạt Đạo
Chương 3: Có Một Tên Phóng Túng, Nhưng Cũng Có Kẻ Mặt Lạnh Như Tiền
Chương 4: Tiếp Theo Là Cái Đồ Miệng Quạ
Chương 5: Có Kẻ Bị Giáo Đâm Đùi
Chương 6: Lại Có Người Tương Tư Thành Bệnh
Chương 7: Còn Thêm Một Tên Gian Phu Kỳ Quặc
Chương 8: Có Cành Hồng Hạnh Kịp Quay Đầu
Chương 9: Lúc Nào Cũng Có Thể Gặp Được Một Cuộc Tình Tay Ba
Chương 10: Đêm Hoa Đăng Bất Ổn
Chương 11: Đàn Ông Đẹp Trai Chưa Chắc Là Đàn Ông Tốt
Chương 12: Dưới Bóng Cây Bạch Trà
Chương 13: Bứt đi thì dạ không đành
Chương 14: Cách xa nhân ngãi như chỉ mành thắt gan
Chương 15: Cơ Duyên Từ Cái Nghiên Mực
Chương 16: Sen Trong Giếng Ngọc
Chương 17: Ông Hoàng Năm Và Ông Hoàng Sáu
Chương 18: Nguyệt Vô Sự Chiếu Nhân Vô Sự
Chương 19: Đêm Giao Thừa
Chương 20: Nào Hay Xuân Mênh Mông
Chương 21: Hoạn Nạn Mới Thấy Chân Tình
Chương 22: Quan Gia Là Kẻ Lừa Gạt
Chương 23: Cuộc Hội Ngộ Của Hai Tên Trộm
Chương 24: Linh Lan
Chương 25: Rắc Rối Bắt Nguồn Từ Con Cá Chép
Chương 26: Thì Ra Là Khởi Binh Vấn Tội
Chương 27: Đạo Vợ Chồng
Chương 28: Vở Kịch Diễn Hai Lần
Chương 29: Dẫn Lửa Thiêu Mình
Chương 30: Thà Rằng Ăn Nửa Quả Hồng
Chương 31: "Anh Chàng Này Thật Thú Vị"
Chương 32: Việc Nước Trước, Việc Nhà Sau
Chương 33: Ở Trên Cành Là Lá
Chương 34: Nước Non Một Gánh Chung Tình
Chương 35: Cô Thương Nhớ Ai Ngơ Ngẩn Đầu Cầu
Chương 36: Thanh Phúc
Chương 37: Quan Gia Lại Là Kẻ Trộm
Chương 38: Khai Quốc Có Vật Báu
Chương 39: Dâm Đàm Có Hỗn Loạn
—Chương 40: Chàng Trai Năm Ấy
Chương 41: Tin Tưởng Và Thành Thật
Chương 42: Dù Gió Ào Ạt, Dù Mưa Mịt Mù
Chương 43: Bắt Gian Trên Hồ Thuỷ Tinh
Chương 44: Người Đứng Dưới Tây Hiên
Chương 45: Ngoảnh Đầu Lại Đã Chẳng Thấy Bóng Người
Chương 46: Thiên Hạ Tam Kỳ Tuyệt
Chương 47: Giặc Tới Nhà Thì Đánh, Nước Lên Thì Đắp Đê
Chương 48: Sài Thung
Chương 49: Thứ Trong Cung Diệu Hoa
Chương 50: Chỉ Đâu Mà Buộc Ngang Trời
Chương 51: Chuyện Gì Cũng Phải Có Thứ Tự
Chương 52: Tuyết Rơi Ở Đại Đô
Chương 53: Một Người Đem Gạo, Một Người Thổi Cơm
Chương 54: Nguồn Ánh Sáng Duy Nhất
Chương 55: Trát Lạt
Chương 56: Chân Tướng
Chương 57: Đoàn Tụ
Chương 58: Là Người Quen!
Chương 59: Oan Gia Thường Hay Ngõ Hẹp
Chương 60: Trẻ Nhỏ Không Dạy Sẽ Hư
Chương 61: Cung Quan Triều Giấu Rồng Giấu Hổ
Chương 62: Hoài Văn Quân
Chương 63: Trống Trận Vang, Tập Hợp
Chương 64: Tại Núi Phả Lại
Chương 65: Trong Làn Nước Lạnh
Chương 66: Lịch Trình Di Chuyển Phức Tạp
Chương 67: Trâu Buộc Ghét Trâu Ăn
Chương 68: Kẻ Ác Cáo Trạng Trước
Chương 69: Gióng Trống Khua Chiêng Làm Bậy
Chương 70: Gióng Trống Khua Chiêng Cướp Vợ
Chương 71: Trong Thành Bố Vệ
Chương 72: Hai Đầu Chiến Tuyến
Chương 73: Tình Chị Em Cây Khế
Chương 74: Chiến Thắng Từ Cơn Đau Bụng
Chương 75: Vỡ Chậu Tan Gương
Chương 76: Trời Xanh Mới Biết Tấm Lòng Son
Chương 77: Mưa Rơi Tháng Tư
Chương 78: Mai Phục
Chương 79: Tập Kích
Chương 80: Lại Lâm Vào Hiểm Cảnh
Chương 82: Về Vấn Đề Con Trẻ
Chương 83: Bàn Về Câu Chuyện Nhan Hồi Ăn Vụng Cơm
Chương 84: Kể Cả Đi Ăn Cưới Cũng Có Thể Gặp Được Sơn Tặc
Chương 85: Cô Gái Này Là Ai?
Chương 86: Câu Chuyện Chó Ngáp Phải Ruồi Của Thì Kiến
Chương 87: Cô Gái Nhà Ai Đi Lấy Chồng
Chương 88: Trận Mã Cầu
Chương 89: Nỗi Khổ Tâm Của Chị Trinh
Chương 90: Xe Đến Chân Núi Ắt Có Đường
Chương 91: Khổng Dung Nhường Lê
Chương 92: Quả Báo Đến Sớm
Chương 93: Thả Tương Nhất Tiếu Duyệt Phùng Niên
Chương 94: Có Người Đi Cũng Có Người Đến
Chương 95: Con Gái Mới Tốt
Chương 96: Trận Chiến Bên Ngoài Và Trận Chiến Trong Nhà
Chương 97: Có Nội Gián?
Chương 98: Em Vẫn Không Tin Tôi
Chương 99: Rút Khỏi Thành
Chương 100: Cuộc Đuổi Bắt Trên Biển
Chương 101: Không Sợ Kẻ Địch Mạnh Như Hổ
Chương 102: Sống Cùng Sống, Chết Cùng Chết
Chương 103: Đêm Nằm Gốc Thị Mơ Màng
Chương 104: Xẻ Gỗ Đóng Cọc
Chương 105: Trận Phục Kích Trong Đêm
Chương 106: Đại Thắng Sông Bạch Đằng
Chương 107: Nỗi Canh Cánh Của Quốc Hiện
Chương 108: Niềm Trăn Trở Của Đĩnh Chi
Chương 109: Chuyện Lông Gà Vỏ Tỏi Trong Phủ Văn
Chương 110: Những Việc Cần Làm
Chương 111: Mỗi Câu Chuyện Đều Có Kết Cục
Chương 112: Nhưng Có Quá Quan Trọng Không? (Hết)
Bạch Đằng Giang Phú
Ngoại Truyện 1: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (1)
Ngoại Truyện 2: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (2)
Ngoại Truyện 3: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (3)
Ngoại Truyện 4: Công Chúa Hòa Thân (1)
Ngoại Truyện 5: Công Chúa Hòa Thân (2)
Ngoại Truyện 6: Công Chúa Hòa Thân (3)
Ngoại Truyện 7: Công Chúa Hòa Thân (4)
Ngoại Truyện 8: Nguyên Đào (1)
Ngoại Truyện 9: Nguyên Đào (2)
Ngoại Truyện 10: Nguyên Đào (3)
Lời kết

Chương 81: Khởi Giá Hồi Kinh

323 23 6
By doanh2305

Hoá ra đó là Hoài Nhân Vương Quốc Kiện, người này chỉ tầm tuổi Quốc Toản.

Sau khi cậu ta chết, tôi cũng như bừng tỉnh lập tức cùng ba quân ngăn cản bọn giặc Thát vượt sông. Trong trận này quân Thát rơi xuống sông chết chìm quá nửa, xác chết như muốn lấp đầy sông Như Nguyệt. Thoát Hoan vẫn chạy trốn được cùng đám tàn quân, anh ta quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt như rắn độc.

Lúc ấy cầu phao cũng đứt lìa kéo theo ngàn vạn quân Nguyên chìm xuống lòng sông.

Sau này tôi lại nghe nói Thoát Hoan cùng đám tàn quân chạy tới Vĩnh Bình đã bị các anh tôi phục kích. Mưa tên đổ xuống, Thoát Hoan đã phải nằm trong ống đồng để binh lính khiêng về Nguyên quốc.

Lúc nghe tới đó tôi từ trên giường nhổm dậy, có chút không thể tin.

Còn nhớ năm xưa Thoát Hoan lần đầu xuất hiện ở Thăng Long, kiêu căng ngạo mạn chẳng khác gì con của trời, khí thế đến mức chẳng ai dám nhìn thẳng. Vậy mà hôm nay sa cơ lỡ vận chạy trốn như loài chuột lang.

Sau này tôi mới nghe Trần Khâm kể về loại tên độc mà ngay cả kẻ tự mãn như Thoát Hoan cũng hoảng hốt.

Thời thế thay đổi, bất cứ ai cũng không thể chống lại vận mệnh của trời, đội quân hung hăng tàn bạo nhất cuối cùng cũng thất bại trên đất Đại Việt.

Sau trận đánh ấy tôi lại đưa quân đi họp mặt với quân của Trần Khâm ở Thiên Trường. Ngày nhớ đêm mong khiến tôi có chút gấp gáp, ngựa phi nước đại vượt cả non cao núi thẳm khiến Hoài Văn quân phía sau thở không ra hơi.

Trần Quốc Toản bị bỏ xa một đoạn, hét lên với tôi:

"Còn như vậy nữa thì ngựa không chịu nổi mất!"

Tôi nghe tiếng được tiếng không, ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, trong lòng khẩn trương đến toát cả mồ hôi tay.

Đại quân dừng trước doanh trại, tôi vừa thắng yên ngựa đã thấy Trần Khâm đứng đó từ lúc nào. Người ấy trông thấy tôi đã nở nụ cười như nắng ấm giống như đã sớm biết trước được tôi sẽ đến đây.

Trần Khâm giơ tay ra trước mặt tôi, nhẹ giọng nói:

"Tôi biết chắc em sẽ thắng mà!"

Tôi nở nụ cười tươi rói với anh, đặt tay vào lòng bàn tay anh thuận thế nhoài người xuống ngựa. Sau đấy khuỵu một gối trước mặt anh, hô lớn:

"Bẩm quan gia, thần đưa quân tiếp viện đến rồi!"

Phía sau tôi, toàn quân cũng một loạt quỳ xuống cùng hô vang khắp một vùng:

"Chúng thần đến trễ!"

Trần Khâm bật cười đỡ tôi dậy, dịu dàng nói:

"Trông tôi chật vật lắm hay sao?"

"Phòng bệnh hơn chữa bệnh!" – Tôi nói.

Tôi vô thức quét mắt qua Trần Quốc Toản, thấy biểu hiện của cậu ta như sắp nôn oẹ đến nơi.

Năm ngày sau chúng tôi nghe tin Toa Đô đã đưa quân trở lại Tây Kết, bèn dẫn quân đi chặn đầu đội quân của ông ta.

Bằng một cách nào đó mà một đội quân đói khát như Toa Đô đã tồn tại một cách thần kỳ lại còn dẫn quân ngược ra Bắc để gặp Thoát Hoan sau bao ngày lênh đênh tìm kiếm, đáng tiếc chủ tướng của ông ta đã bỏ rơi toán quân này rồi trở về phương Bắc từ lâu.

Toa Đô làm người trung liệt nhưng cấp dưới của ông ta lại không được như thế. Trên đường tiến quân ra Tây Kết, tổng binh Trương Hiển đã đầu hàng quân ta, sau đấy dựa vào sự dẫn đường của Trương Hiển thì đội quân của Toa Đô ở Tây Kết bị diệt mà không tốn chút sức lực.

Chỉ trong vài ngày toàn bộ quân Nguyên ở Tây Kết đã tan rã, Toa Đô bị chém chết tại trận, tàn quân trốn chạy ra vùng Hải Đông bị giết nhiều không kể xiết, bắt sống đến hơn năm vạn tù binh.

Lúc Trần Khâm nhìn thấy thủ cấp của Toa Đô, anh cởi áo choàng phủ lên rồi bất chợt nói:

"Người làm tôi phải nên như thế này!"

Nói xong anh ta sai người khâm liệm tử tế cho Toa Đô. Tôi đứng bên cạnh anh bỗng dưng cảm thấy có lẽ Toa Đô cũng sẽ được an ủi phần nào. Vậy là kết thúc một cuộc đời vừa oanh liệt vừa bi thảm của một vị tướng.

Lúc này chúng tôi cũng nhận được tin của Chiêu Minh vương báo rằng kinh thành đã ổn thỏa, dân chúng đều từ những vùng di tản trở về kinh.

Tuy nói là đại thắng nhưng chém giết vẫn xảy ra trên đất nước ta, bao nhiêu hoa màu và nhà cửa bị hủy hoại, lúc này chính là thời điểm để Trần Khâm thể hiện được khả năng của mình.

Chiến tranh xảy ra gần như là trên khắp cả nước Việt, nơi nào có dấu chân của bọn giặc Thát lướt ngang cỏ không mọc nổi, nhưng cuối cùng cũng có ngày đuổi được hết chúng ra khỏi lãnh thổ Đại Việt ta.

Chiêu Minh vương đưa đại quân đến Tây Kết rước vua, lá cờ Đại Việt có thêu chữ Trần bay phấp phới kiêu hùng trong gió, tiếng hò reo vang trời làm tôi xúc động đến ngộp thở. Một ngày trời ban nắng đẹp, trả lại niềm tươi sáng cho non sông gấm vóc này.

Hiệu lệnh dở trại đã cất lên, quân lính cũng chấn chỉnh lại, sẵn sàng hộ tống vua và áp giải tù binh về triều. Trần Khâm ngồi trên con ngựa chiến màu đen, mái tóc vẫn cột gọn trên đỉnh đầu, trên người vẫn mặc giáp minh quang sáng choang màu bạc. Và dù mang vẻ tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn có hồn, đôi lông mày đã thôi không còn nhíu chặt lại như những ngày phải cân nhắc đắn đo, bày mưu tính kế.

Trần Quốc Toản ở bên cạnh tôi lại bắt đầu giở giọng châm chọc:

"Đột nhiên cảm thấy người ấy ở khoảng cách rất xa à? Nhìn đôi mắt tình ý dạt dào như mưa ngâu rơi hoài không dứt của chị kìa."

Tôi lườm cậu ta, thấy cậu ta nở nụ cười nham hiểm. Tôi hừ một tiếng, mắng:

"Đồ con nít quỷ!"

Trần Quốc Toản lại cười ha ha:

"Ngày mai trở về hầu gia đây sẽ xin quan gia ban hôn, tới lúc đó tôi đã là người trưởng thành, cũng được thoải mái nói lời trăng gió!"

Tôi bất lực lắc đầu. Đúng là thời đại thay đổi, lớp trẻ càng ngày càng táo bạo.

Trên đường về kinh, đột nhiên ba quân đọc vang một bài thơ, rằng:

"Đoạt sáo Chương Dương độ

Cầm Hồ Hàm Tử quan

Thái bình tu trí lực

Vạn cổ thử giang san"

Hóa ra đấy là bài thơ do Chiêu Minh Vương khởi xướng, cả Trần Khâm và Thượng hoàng nghe xong đều vô cùng tán thưởng.

Lúc trời còn tờ mờ sáng bỗng cảm giác có một lực mạnh mẽ xốc tôi dậy, mở choàng mắt thì thấy mình đã ngồi trên con ngựa đen của Trần Khâm, đầu tựa vào ngực anh còn eo thì được anh ta dùng một tay giữ lại. Tôi hốt hoảng xoay người ôm lấy anh rồi nhìn anh phi nước đại trên cánh đồng hoang tít tắp đến tận chân trời.

Đã là tháng nóng nhất trong năm, tuy lúc tinh mơ mặt trời còn chưa mọc nhưng không khí cũng không mấy lạnh lẽo. Gió thốc vào người tôi man mát, trên đôi gò má cũng thấy âm ẩm vì hơi sương.

Tôi mơ màng trông thấy sao Mai đã mọc trên đỉnh đầu, vạn vật lúc này như đứng bất động, chỉ có con ngựa của Trần Khâm là vẫn miệt mài chạy trên cánh đồng cỏ mênh mông.

Tôi ngồi sát vào người anh nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực và hơi thở nhè nhẹ phả lên tóc tôi vừa chân thực vừa hư ảo, cảm giác giống như một giấc mơ đẹp mà trước đây tôi đã từng mơ về. Tôi lặng lẽ xiết chặt lấy áo anh, âm thầm hít mùi hương thanh thanh từ thảo mộc trên ngực áo.

Trong cảnh khói lửa liên miên, chẳng biết bao nhiêu lần tôi đã từng ước ao điều đơn giản như thế này.

Tôi không hỏi anh sẽ đưa mình đi đâu, vì dù lúc này có đến nơi chân trời góc bể tôi vẫn sẽ không chút do dự.

"Em ước gì sau này ta đừng rời xa thêm lần nào nữa!"

Trần Khâm không đáp, anh bất thình lình thắng ngựa lại khiến con ngựa như lồng lên, hai chi trước giơ cao làm cả hai chúng tôi ngã nhào xuống đồng cỏ. Tôi thuận thế ngã lên người anh.

Quả tim tôi từ trên lưng ngựa rơi xuống, quát nhẹ:

"Tại sao chàng luôn thích chơi mấy trò cảm giác mạnh thế này hả?"

Trần Khâm ấy vậy mà lại xót xa nói:

"Nửa năm theo tôi chịu khổ, giờ cả người chỉ còn có một nắm thịt."

Từ góc độ gần như thế nhìn xuống là đôi mắt phượng dài cười tươi đến mức híp lại, nhưng giữa mi tâm của người nam nhi chỉ mới hai mươi bảy tuổi lại ẩn hiện những vết nhăn mới tinh. Tôi có thể tưởng tượng ra được những lúc anh phải thức thâu đêm suốt sáng, vắt óc suy nghĩ đến mức tiều tụy như thế nào.

Trần Khâm rướn người lên định hôn tôi, tôi lập tức lăn khỏi người anh nhưng lại bị đảo khách thành chủ, rốt cuộc nhìn thấy gương mặt của anh ngày càng gần.

Tiếng gà rừng ở đâu gáy vang khắp trời đất, lúc này cả tôi và anh đều lặng người nhìn vầng dương dần ló dạng phía chân trời, những giọt sương còn đọng trên lá cỏ trở nên lung linh như một loại hổ phách. Hóa ra Trần Khâm đưa tôi đến đây là vì muốn tôi xem được khung cảnh tráng lệ này.

Trần Khâm vuốt nhẹ khuôn mặt tôi, dịu dàng nói:

"Lần trước ở đây nhìn thấy mặt trời mọc lúc quân địch đuổi sau lưng, tôi đã nghĩ giá như có một ngày cùng em bình yên ngắm mặt trời mọc thì tốt quá."

"Chúng ta đã thắng rồi!" – Tôi đáp lời anh.

Mặt trời mọc lên rạng rỡ ở giang sơn Đại Việt, như một khởi đầu mới.

Continue Reading

You'll Also Like

6.9K 562 28
Người ta thì là thanh mai trúc mã, nhà tôi thì là oan gia ngõ hẹp. Cả tuổi thơ bị Tiểu Vy bắt nạt, đến lúc biết phản công thì Tiểu Vy chạy mất! A, Đạ...
45.7K 3K 73
Bạn đang đọc truyện Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị của tác giả Alone star. Chuyện có rất nhiều yếu tố 18+ giữa nữ +nữ ,Nam +nữ mọi người căng nhắc tr...
2K 90 15
Một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn và ham muốn quyền lực như Indra mà cũng biết yêu ư? Đây là fic đầu tay của tui nên không tránh khỏi sai sót nên mong mọi n...
CỐ NIÊN HOA By Phuong Uyen

Historical Fiction

37.6K 2.1K 39
Tác giả: Phương Uyên Thể loại: Cảm hứng lịch sử, cổ trang, tình cảm Tình trạng: Đang viết. Dự kiến khoảng 60 chương. Ghi chú: Truyện lấy bối cảnh Đại...