Ngoại Truyện 1: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (1)

539 21 2
                                    

Cuộc đời của ta xứng với một câu "tuổi trẻ hoang đường".

Năm đó ta chín tuổi, nàng vừa sinh ra đời.

Lúc ta mười sáu tuổi, nàng bảy tuổi, phụ hoàng lập ta làm trữ, lập nàng làm Trần phi.

Vì thế nên ta vẫn luôn cứ nghĩ nàng sinh ra là để dành cho ta, định mệnh của hai chúng ta là một, bởi vì ta và nàng cùng cả ngày sinh tháng đẻ không phải sao?

Nhưng nuối tiếc của ta nằm ở chỗ tuy ta là người gieo xuống một mầm cây, nhưng rốt cuộc ta lại không phải người ngày đêm vun xới chăm bẵm. Cho đến khi đơm hoa kết trái ta mới bàng hoàng nhận ra hình như cái cây đó không còn là của mình nữa rồi.

Bác Tảng của ta, cũng là cha nàng, ông ấy là một người rất nghiêm khắc.

Dạo đó phụ hoàng phong nàng làm Trần phi, suýt chút nữa là bác Tảng cưỡi ngựa xông vào tận cung Quan Triều. Hôm ấy ta ngồi bên án thư học phụ hoàng xem tấu thì nghe nhốn nháo ầm ĩ bên ngoài, hóa ra là bác Tảng đã bị đám lính canh giữ lại.

Ta cảm thấy ngày thường tuy bác Tảng có hơi ít nói nhưng chung quy vẫn là kiểu người điềm đạm có lễ, thậm chí đôi khi phụ hoàng đối với ta còn có mặt trái giận dữ chứ bác Tảng thì ta chưa từng thấy người nổi giận bao giờ. Có chăng chỉ là châm chọc buông mấy câu không hề nể mặt người khác.

Về việc này có nhiều lần ta được chứng kiến trên điện Thiên An, bác Tảng và Hành Khiển Khắc Chung chẳng biết vì lý do gì vẫn luôn có hiềm khích. Rốt cuộc mỗi khi thấy Hành khiển thì bác Tảng luôn liếc mắt phun ra một câu:

"Thằng này là điềm chẳng lành đối với nhà nước. Họ tên nó là Trần Khắc Chung thì nhà Trần rồi mất về nó chăng?"

(Chú thích: Khắc có nhiều nghĩa, nhưng một trong các nghĩa là "tất", "phải". Tương tự vậy, một trong các nghĩa của Chung là "kết thúc", "hết". Nên dịch nguyên tên có thể là "họ Trần phải kết thúc". )

Hành khiển hít sâu một hơi, tức giận nói:

"Anh mắng tôi thì mắng, cớ gì lại mắng cha mẹ tôi?"

"Hừ, không hề!"

Ơ quả thật trong câu không hề có lời nào là mắng cha mẹ anh cả, nhưng cái tên là do cha mẹ đặt cơ mà?

Ta lại cảm thấy về vấn đề này không thể trách riêng cha mẹ của Hành khiển, cả phụ hoàng mình cũng có một phần lỗi trong đó vì chính phụ hoàng mới là kẻ ban cho người ta họ Trần.

Trong lòng ta muốn cười nhưng vì nghĩ mình là một vị vua đứng đắn, trước tị hiềm của quần thần vốn không nên tỏ ý bênh vực ai. Cố nhịn đến khi hết chầu thì đem về kể với Thái hậu ai ngờ người lại còn cười dữ hơn ta, rốt cuộc hai mẹ con ôm bụng cười ngặt nghẽo đến khi bị phụ hoàng mắng mới chịu dừng.

Ta cảm thấy có lẽ thời điểm đó phụ hoàng đang tu thiền nên người mới có thể bình tâm như thế.

Có điều sau đấy Hành khiển đối với hành vi mắng thẳng mặt của bác Tảng có hơi sợ hãi, vẫn thường né tránh. Bác Tảng ấy mà, dù tính tình ngày thường điềm tĩnh là vậy nhưng động chuyện thì khảng khái nào biết sợ ai.

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngWhere stories live. Discover now