Chương 66: Lịch Trình Di Chuyển Phức Tạp

318 29 0
                                    

Quan quân và phần đông thủy binh cùng lên thuyền, chỉ chừa lại số ít quân dàn hàng mỏng dọc bờ sông làm lá chắn đánh lừa quân Nguyên. Nhưng còn chưa đến tối thì quân do thám báo lại, quân Thát đang lục đục cất quân sang.

Trong lúc cấp bách thì có kẻ đứng ra xin đi cầu hòa, kẻ không biết thì mắng mỏ, người biết thì vừa nhìn đã hiểu đây chỉ là một kế hoãn binh. Gió xuân thổi qua sông Nhị Hà càng trở nên rét buốt, trời không nắng, dưới sông là một đoàn thuyền được canh gác cẩn mật.

Người sứ giả mặc bộ triều phục, cưỡi gió đạp sóng về phía hàng vạn cung tên giáo mác bên kia sông không chút run sợ, đứng sừng sững như một ngọn núi nam.

Tôi nheo mắt ra xa, không nhìn rõ mặt mũi người nọ chỉ thấy một vóc dáng rắn rỏi dong dỏng cao. Trần Khâm nói với tôi đây là Đỗ Khắc Chung, chính là anh ruột của Đỗ Thiên Hư. Xưa nay tuy nói hai quân đánh nhau không giết sứ giả, nhưng với những kẻ hiếu chiến như Mông Cổ thì chưa chắc, anh ta tự tin ứng cử có lẽ cũng nắm chắc được phần nào.

Đỗ Khắc Chung đi rồi, bên phía địch liền không còn động tĩnh. Tôi cũng có điều nghi ngại, Thoát Hoan sẽ dễ dàng bị lừa như thế sao, còn nếu thật sự trúng kế của ta thì một là do Đỗ Khắc Chung quá tài giỏi, còn hai là do Thoát Hoan vẫn chưa thể tiến quân bộ về đây kịp.

Theo vế thứ hai thì khả năng ta rút được êm xuôi rất lớn, chỉ một đội quân của Ô Mã Nhi chưa chắc chúng dám làm ẩu tiến đánh kinh thành ngay lập tức đâu.

Trong lòng tôi vẫn còn một nỗi lo, tôi gọi Tô Thức, phó thác:

"Anh chạy ngược lên Thu Vật đem tin tức chúng ta đã bỏ kinh thành nói tận tai Chiêu Văn Vương!"

Tô Thức chắp tay thưa vâng.

Trần Khâm không biết đứng sau tôi từ lúc nào, bỗng lên tiếng, thanh âm sặc mùi ghen tị:

"Trong lúc nguy cấp thế này em vẫn không quên được chú ta."

Tôi liếc anh ta, không buồn trả lời.

Trần Khâm đi theo tôi, lại hỏi:

"Em chắc chú ấy sẽ tin tưởng ư?"

"Sẽ tin." – Tôi đáp.

Trần Khâm "ồ" một tiếng rồi không nói nữa.

Chúng tôi đưa thuyền chiến theo sông Nhị Hà đi ngay trong đêm, nhưng vì e ngại bọn chúng đuổi đến quá nhanh nên tại bãi Đà Mạc Trần Bình Trọng và anh Quốc Hiện đã tự mình dẫn sáu trăm Thánh Dực quân cùng binh lính từ trang ấp đóng tại đó để cản bước địch nếu chúng đuổi tới. Cha tôi lại bày thêm một trận cọc và đắp bờ chắn để ngăn đối phương ở Hải Thị gần sát bên, như một màn thiên la địa võng khiến chúng không kịp trở tay.

Tôi muốn ở lại cùng cha và các anh nhưng với cái bộ tướng bị thương chỉ sợ vướng tay vướng chân nên đành cùng Trần Khâm trở về Thiên Trường.

Thuyền chiến neo ở bến sông Nhị Hà, chúng tôi lên bộ về hành cung Thiên Trường. Thuở nhỏ thỉnh thoảng những ngày tiên đế từ đây trở về Thăng Long tôi gặp dịp là sẽ nài nỉ ngài kể lại, tiên đế bận bịu, ngài chỉ cười đọc một câu:

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngWhere stories live. Discover now