Chương 42: Dù Gió Ào Ạt, Dù Mưa Mịt Mù

533 41 2
                                    


Vào một ngày chớm thu tôi cùng Nhật Duật đi xe ngựa ra hoàng thành, dừng trước một phủ đệ đã hoang tàn xơ xác. Tôi bất chợt nhớ đến năm ấy lúc mới đến đây, lúc đi ngang qua hoàng thành uy nghiêm tĩnh mịch trong giấc ngủ chập chờn chỉ nghe tiếng xe ngựa lộc cộc hòa vào tiếng mưa thu rả rích và mùi hoa sữa thoang thoảng đưa hương. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ đến sẽ có ngày này.

Trần Nhật Duật cẩn thận đỡ tôi xuống xe, bây giờ tôi không thể tùy tiện bay nhảy như ngày xưa được nữa, chợt nhiên cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Trời chớm thu se lạnh, Trần Khâm bắt tôi mặc thêm một lớp áo khoác dày dặn mới cho tôi đi. Tôi nhìn Trần Nhật Duật cười nói:

"Chú Văn học rộng hiểu nhiều, lúc sinh đứa bé này ra thì nhờ chú đặt cho nó một cái tên thật oai nhé!"

Anh ta cũng cười cười nhìn tôi, nhưng nụ cười lại có vẻ ảm đạm.

Hai người chúng tôi bước vào cổng, lính canh nhìn thấy ông hoàng sáu thì cung kính mở cửa cho vào. Tuy tôi chưa từng bước chân vào đây nhưng nhìn phủ đệ rộng lớn, vẻ hoang tàn hiện tại không giấu nổi nét uy nghiêm của xa xưa, như có thể nhìn thấy được ngay trước mắt cảnh tôi tớ lũ lượt theo đoàn.

Bây giờ mọi thứ hết thảy đều tối giản, chỉ có mỗi Mạc Đĩnh Chi ra cửa đón chúng tôi. Thằng bé mặc một bộ quần áo tối màu, nay trông đã chững chạc hơn trước nhiều lắm, có lẽ xảy ra nhiều biến cố khiến nó như già hơn tuổi. Nhưng sau tất cả, nó vẫn còn chịu ở lại nơi đây bầu bạn cùng thầy thì đã là trọn tình trọn nghĩa rồi.

Mạc Đĩnh Chi đứng trước cửa phòng, nhẹ giọng gọi vào:

"Thầy ơi, có thầy sáu và chị đến thăm ạ!"

Nghe anh ta đồng ý mấy người chúng tôi mới nối gót theo nhau vào. Trong phòng có mùi trầm hương nhàn nhạt, chàng trai áo trắng ngồi chống cằm bên cửa sổ, trông anh ta vẫn giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, khoé môi vẫn chứa ý cười nhưng lại đầy vẻ lạnh lùng xa cách. Trên người anh ta vẫn mang một khí phách tối cao, không giận mà uy khiến người ta chỉ vừa gặp là nảy sinh cảm giác sùng bái cúi đầu. Nhưng hiện giờ người này lại thiếu đi phần sinh khí, giống như một bức tranh tuyệt đẹp nhưng lại không có hồn.

Trần Ích Tắc nhìn thấy chúng tôi thì xoay người qua ngồi lại ngay ngắn trên sập, anh ta ung dung mỉm cười bảo:

"Chỗ ta không trà không rượu, hãy mau ngồi xuống ôn lại chuyện xưa." – Nói xong lại quay sang Mạc Đĩnh Chi đang đứng bên cạnh, trách – "Cô ấy đã là Tuyên phu nhân, đứa trẻ này thật không có phép tắc gì cả."

Tôi ngồi xuống ghế nhỏ, cũng cười với anh ta:

"Anh Năm cứ gọi tôi như trước."

Trần Ích Tắc đáp:

Ngày đó vì không biết phu nhân nên mới ăn nói bừa bãi, bây giờ đã biết rồi sao lại làm như không biết được?"

Mạc Đĩnh Chi cúi đầu thưa vâng.

Trần Nhật Duật có chút bất đắc dĩ lên tiếng chất vấn, giọng nói có chút khổ sở:

"Từ khi nào vậy?"

Ích Tắc không có vẻ gì nao núng, anh ta vẫn điềm đạm giống như trên đời này chẳng có việc gì làm nhọc lòng được anh ta, mỗi một cái nhấc tay đều vô cùng thong thả, toát ra vẻ hào môn quý khí từ trong xương cốt. Cho dù Trần Ích Tắc nay đã ngã ngựa, quyền và thế chẳng còn lại gì ngoài cái tước Chiêu Quốc Vương chẳng còn chút giá trị, nhưng trên khóe môi anh ta vẫn mang nụ cười không bao giờ tắt.

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngWhere stories live. Discover now