Chương 81: Khởi Giá Hồi Kinh

322 23 6
                                    

Hoá ra đó là Hoài Nhân Vương Quốc Kiện, người này chỉ tầm tuổi Quốc Toản.

Sau khi cậu ta chết, tôi cũng như bừng tỉnh lập tức cùng ba quân ngăn cản bọn giặc Thát vượt sông. Trong trận này quân Thát rơi xuống sông chết chìm quá nửa, xác chết như muốn lấp đầy sông Như Nguyệt. Thoát Hoan vẫn chạy trốn được cùng đám tàn quân, anh ta quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt như rắn độc.

Lúc ấy cầu phao cũng đứt lìa kéo theo ngàn vạn quân Nguyên chìm xuống lòng sông.

Sau này tôi lại nghe nói Thoát Hoan cùng đám tàn quân chạy tới Vĩnh Bình đã bị các anh tôi phục kích. Mưa tên đổ xuống, Thoát Hoan đã phải nằm trong ống đồng để binh lính khiêng về Nguyên quốc.

Lúc nghe tới đó tôi từ trên giường nhổm dậy, có chút không thể tin.

Còn nhớ năm xưa Thoát Hoan lần đầu xuất hiện ở Thăng Long, kiêu căng ngạo mạn chẳng khác gì con của trời, khí thế đến mức chẳng ai dám nhìn thẳng. Vậy mà hôm nay sa cơ lỡ vận chạy trốn như loài chuột lang.

Sau này tôi mới nghe Trần Khâm kể về loại tên độc mà ngay cả kẻ tự mãn như Thoát Hoan cũng hoảng hốt.

Thời thế thay đổi, bất cứ ai cũng không thể chống lại vận mệnh của trời, đội quân hung hăng tàn bạo nhất cuối cùng cũng thất bại trên đất Đại Việt.

Sau trận đánh ấy tôi lại đưa quân đi họp mặt với quân của Trần Khâm ở Thiên Trường. Ngày nhớ đêm mong khiến tôi có chút gấp gáp, ngựa phi nước đại vượt cả non cao núi thẳm khiến Hoài Văn quân phía sau thở không ra hơi.

Trần Quốc Toản bị bỏ xa một đoạn, hét lên với tôi:

"Còn như vậy nữa thì ngựa không chịu nổi mất!"

Tôi nghe tiếng được tiếng không, ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, trong lòng khẩn trương đến toát cả mồ hôi tay.

Đại quân dừng trước doanh trại, tôi vừa thắng yên ngựa đã thấy Trần Khâm đứng đó từ lúc nào. Người ấy trông thấy tôi đã nở nụ cười như nắng ấm giống như đã sớm biết trước được tôi sẽ đến đây.

Trần Khâm giơ tay ra trước mặt tôi, nhẹ giọng nói:

"Tôi biết chắc em sẽ thắng mà!"

Tôi nở nụ cười tươi rói với anh, đặt tay vào lòng bàn tay anh thuận thế nhoài người xuống ngựa. Sau đấy khuỵu một gối trước mặt anh, hô lớn:

"Bẩm quan gia, thần đưa quân tiếp viện đến rồi!"

Phía sau tôi, toàn quân cũng một loạt quỳ xuống cùng hô vang khắp một vùng:

"Chúng thần đến trễ!"

Trần Khâm bật cười đỡ tôi dậy, dịu dàng nói:

"Trông tôi chật vật lắm hay sao?"

"Phòng bệnh hơn chữa bệnh!" – Tôi nói.

Tôi vô thức quét mắt qua Trần Quốc Toản, thấy biểu hiện của cậu ta như sắp nôn oẹ đến nơi.

Năm ngày sau chúng tôi nghe tin Toa Đô đã đưa quân trở lại Tây Kết, bèn dẫn quân đi chặn đầu đội quân của ông ta.

Bằng một cách nào đó mà một đội quân đói khát như Toa Đô đã tồn tại một cách thần kỳ lại còn dẫn quân ngược ra Bắc để gặp Thoát Hoan sau bao ngày lênh đênh tìm kiếm, đáng tiếc chủ tướng của ông ta đã bỏ rơi toán quân này rồi trở về phương Bắc từ lâu.

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngDär berättelser lever. Upptäck nu