Chương 18: Nguyệt Vô Sự Chiếu Nhân Vô Sự

573 47 17
                                    

Sáng tinh mơ hôm sau tôi lại bị Đan Thanh gọi dậy. Chẳng hiểu sao cùng đi cùng trở về, thậm chí Đan Thanh còn ngủ trễ hơn tôi nữa nhưng cô ả vẫn tỉnh táo càm ràm. Tôi đóng thính giác của mình lại, ở cạnh Đan Thanh không bao lâu mà tôi đã tập được năng lực chọn lọc âm thanh.

Thấy tôi vẫn như cũ từ trong phòng bước ra, mấy người cấm vệ quân cũng thả lỏng, không hỏi han gì.

Xuống tầng dưới cùng, đồ ăn sáng đã bày trước mặt, cấm vệ quân cũng đứng sẵn sàng trước cửa lầu từ lúc nào. Tôi không có tâm trạng ăn, chỉ tiện tay lấy mấy cái bánh gai rồi leo một mạch lên xe ngựa.

Hôm nay có mưa lâm thâm, tôi ngồi trong xe cuộn tròn trong chiếc chăn ấm ngủ gà ngủ gật, lại bắt đầu nhung nhớ đến Quốc Tảng ở Vạn Kiếp, không biết tâm trạng anh ta đã đỡ hơn chưa. Trong cơn chập chờn tôi thấy Đan Thanh lúi húi giữ lửa thêm than, thỉnh thoảng còn vén chăn giúp.

Lúc ngủ mơ màng nghe tiếng chuông gióng xa, ngân nga vang vọng trong không gian thoáng đãng. Tôi khẽ mở mắt, rèm mi còn đọng hơi sương, chỉ lẩm bẩm mấy tiếng hỏi chuông ở đâu mà đánh vang thế.

Thấy tôi thắc mắc, Đan Thanh vén rèm hỏi một anh chàng đang cưỡi ngựa kế bên, anh ta liền giải bày đấy là tiếng chuông Trấn Vũ ở trấn bắc.

Đi qua cửa Đại Hưng vào trong thành, không gian cũng yên ắng hẳn. Đây có lẽ là khu vực phủ đệ dành cho các quan lại, quý tộc sinh sống. Tôi bị cái tĩnh mịch uy nghiêm kia đưa vào giấc ngủ dài, suốt dọc đường chỉ nghe tiếng bánh xe va xuống đường lộc cộc, mùi hoa sữa thơm thoang thoảng cùng tiếng mưa rơi rả rích. Thỉnh thoảng chỉ thấy Đan Thanh tựa vào rèm cửa ngắm mưa.

Đến cung Quân Hoa, đầu cổ đã sớm váng vất, tôi cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm nghía phong cảnh trong cung. Cung nhân quỳ đầy trong sân, tôi không thèm nhìn mặt mà chỉ phất tay cho họ lui xuống rồi chui ngay vào phòng ngủ đánh một giấc.

Nửa canh giờ sau phải đến ra mắt thái hậu cùng hoàng hậu, nhưng tôi chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, e là khó mà phụng mệnh. Thế nên tôi vô thức đi vào giấc ngủ nặng nề, tất cả mọi thanh âm đều biến thành những tiếng ồn ào vô nghĩa cùng tiếng mưa trầm đục rơi trên mái hiên cứ loạn xạ nhảy trong đầu như điệu thôi miên.

Trong lúc chập chờn nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mụ mị, chỉ nghe tiếng Đan Thanh khóc lóc bên tai. Tôi thầm kêu không ổn rồi, hoá ra cảm giác buồn ngủ vốn không phải đơn thuần là do thiếu ngủ mà chính vì bản thân đã đổ bệnh dẫn đến hôn mê.

Kể từ khi bị thương ở Vạn Kiếp, tôi cảm giác mình cũng mất đi một phần sức khoẻ, vết dao khắc sâu vào vai tôi tuy đã lành nhưng lúc trở trời như bây giờ cũng âm ỉ đau. Tôi lại nhớ tới Quốc Tảng, ngày ấy anh ôm tôi giữa bụi đất mịt mù, mùi hương trên người anh đột nhiên ùa về làm đầu tôi càng thêm váng vất, tôi biết tôi đã mất anh.

Nhưng biết làm sao được, bọn tôi không thể chung đường, cũng phải tập quên thì hơn.

Lúc tôi tỉnh lại đã là trưa hôm sau, khi cái nắng ấm áp của mùa đông giá lạnh chiếu vào cửa sổ rọi lên mặt. Trong cơn gió thốc se lạnh chỉ nghe thoang thoảng hương hoa đào thơm ngát cùng mùi than sưởi ngai ngái dưới gầm giường. Mới đây mà đã sắp sang xuân.

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ