Chương 73: Tình Chị Em Cây Khế

313 25 7
                                    

Toa Đô chiếm được Nghệ An lại được Trần Kiện chỉ đường đánh ra Thanh Hoá. Mặc dù tôi chỉ ngồi trong cũi sắt nhưng cũng chiêm ngưỡng được sức mạnh của bọn chúng khủng khiếp bao nhiêu.

Có điều quân của Toa Đô hiện giờ cùng lắm cũng chỉ còn bảy tám vạn, trong hai năm ở một nước nhỏ yếu như Chiêm Thành mà ông ta để thất thoát gần mười ba vạn quân. Một là cái chốn rừng thiêng nước độc Chiêm Thành quá ghê gớm, hai là Toa Đô cũng chẳng có gì đáng sợ.

Tôi thì lại thiên về vế thứ nhất hơn, bởi tôi mới vừa được nghe về tiểu sử người này.

Toa Đô là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, vóc dáng cao lớn với cái đầu trọc cùng hàm râu quai nón trông có vẻ dữ tợn, theo như tôi thấy thì ông ta so với bọn Trần Kiện hơn hẳn về phong cách làm người .

Những truyền kỳ về Toa Đô không thiếu, ví như việc ông ta là kẻ kiêu dũng thiện chiến, nhờ những chiến công mà có ngày hôm nay. Toa Đô từng chỉ cầm một nghìn quân giữ Thái Xuyên, có trận chỉ một mình mà chém được đầu của ba trăm quân Tống.

Những chuyện đó là do con trai của Toa Đô tên là Bách Gia Nô đích thân kể cho tôi nghe, gã này không những nói sỏi tiếng ta còn biết nói cả tiếng Chiêm Thành, xem ra việc chịu cực chịu khổ ở Chiêm suốt hai năm qua đã tôi luyện gã thành một người thông thái.

Bách Gia Nô tuy thiện chiến nhưng tâm tính rất dễ nắm bắt, tôi chỉ dùng vài câu chuyện lừa lọc là đã lừa được anh ta tin mình sái cổ rồi. Chẳng biết bao năm qua trên chiến trường hiểm ác kẻ này làm sao mà sống sót nữa.

Tôi có lần nhìn phớt qua Toa Đô lúc Trần Kiện dâng tôi lên, dù Toa Đô chỉ nhìn tôi một cái nhưng Bách Gia Nô lại rất tốt bụng ném cho tôi chiếc áo choàng, thật làm kẻ đang rơi vào cảnh khốn cùng như tôi lấy làm cảm kích.

Chuyện đời tư của Thoát Hoan có vẻ rất kín kẽ nên Toa Đô chỉ nghe bọn Trần Kiện nói qua rồi để đó chứ không mấy bận tâm. Tôi thì lấy điều đó làm may mắn, nếu như ông ta xác định được là thật thì với tính cách này có khi tự mình đem tôi áp giải về Thăng Long rồi.

Nhưng cũng có thể là ông ta cảm giác được tôi là thứ hồng nhan hoạ thuỷ nên chẳng thiết tha để tôi gặp lại chủ mình.

Ngày Mười ba, tôi lại chính mắt nhìn thấy đội quân của Chiêu Minh vương đến Thanh Hoá hỗ trợ cho Trần Nhật Duật bị quân của Toa Đô do Trần Kiện chỉ điểm tập kích.

Giới hạn chịu đựng của tôi chắc cũng không còn lâu nữa, việc trải qua đói khát lâu ngày trên một chặng đường dài làm tôi cảm giác mình như mất đi rất nhiều thịt. Lâu ngày dài tháng ở cái chốn hung hiểm như chiến trường làm tôi chỉ muốn trở về cuộc sống chăm chồng dạy con.

Bách Gia Nô lại ngồi bên cạnh tôi sau cuộc chiến, trông thần sắc anh ta có vẻ mỏi mệt nhưng lúc kể với tôi đội quân của anh ta đã giết được hai tướng của Đại Việt, gương mặt bỗng trở nên hào hứng.

Tôi căng thẳng đến tột cùng vì chỉ qua những lời nói chung chung của Bách Gia Nô tôi chẳng biết được họ là ai, nhưng dù là ai đó cũng là một sự tổn thất to lớn. Đôi bàn tay tôi nằm dưới cũi sắt nắm chặt vào nhau đến rướm máu, càng thêm hận hai kẻ Lộng Kiện.

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ