[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mên...

By doanh2305

61.8K 4K 767

Nào Hay Xuân Mênh Mông, nguyên gốc Hán Việt là Bất Tri Xuân Dĩ Quy, là một câu trong bài Xuân Hiểu của Trần N... More

Chương 1: Đầu Tiên Là Một Đóa Hoa Si
Chương 2: Thứ Hai Là Thiền Sư Đạt Đạo
Chương 3: Có Một Tên Phóng Túng, Nhưng Cũng Có Kẻ Mặt Lạnh Như Tiền
Chương 4: Tiếp Theo Là Cái Đồ Miệng Quạ
Chương 5: Có Kẻ Bị Giáo Đâm Đùi
Chương 6: Lại Có Người Tương Tư Thành Bệnh
Chương 7: Còn Thêm Một Tên Gian Phu Kỳ Quặc
Chương 8: Có Cành Hồng Hạnh Kịp Quay Đầu
Chương 9: Lúc Nào Cũng Có Thể Gặp Được Một Cuộc Tình Tay Ba
Chương 10: Đêm Hoa Đăng Bất Ổn
Chương 11: Đàn Ông Đẹp Trai Chưa Chắc Là Đàn Ông Tốt
Chương 12: Dưới Bóng Cây Bạch Trà
Chương 13: Bứt đi thì dạ không đành
Chương 14: Cách xa nhân ngãi như chỉ mành thắt gan
Chương 15: Cơ Duyên Từ Cái Nghiên Mực
Chương 16: Sen Trong Giếng Ngọc
Chương 17: Ông Hoàng Năm Và Ông Hoàng Sáu
Chương 18: Nguyệt Vô Sự Chiếu Nhân Vô Sự
Chương 19: Đêm Giao Thừa
Chương 20: Nào Hay Xuân Mênh Mông
Chương 21: Hoạn Nạn Mới Thấy Chân Tình
Chương 22: Quan Gia Là Kẻ Lừa Gạt
Chương 23: Cuộc Hội Ngộ Của Hai Tên Trộm
Chương 24: Linh Lan
Chương 25: Rắc Rối Bắt Nguồn Từ Con Cá Chép
Chương 26: Thì Ra Là Khởi Binh Vấn Tội
Chương 27: Đạo Vợ Chồng
Chương 28: Vở Kịch Diễn Hai Lần
Chương 29: Dẫn Lửa Thiêu Mình
Chương 30: Thà Rằng Ăn Nửa Quả Hồng
Chương 31: "Anh Chàng Này Thật Thú Vị"
Chương 32: Việc Nước Trước, Việc Nhà Sau
Chương 33: Ở Trên Cành Là Lá
Chương 34: Nước Non Một Gánh Chung Tình
Chương 35: Cô Thương Nhớ Ai Ngơ Ngẩn Đầu Cầu
Chương 36: Thanh Phúc
Chương 37: Quan Gia Lại Là Kẻ Trộm
Chương 38: Khai Quốc Có Vật Báu
Chương 39: Dâm Đàm Có Hỗn Loạn
—Chương 40: Chàng Trai Năm Ấy
Chương 41: Tin Tưởng Và Thành Thật
Chương 42: Dù Gió Ào Ạt, Dù Mưa Mịt Mù
Chương 43: Bắt Gian Trên Hồ Thuỷ Tinh
Chương 44: Người Đứng Dưới Tây Hiên
Chương 45: Ngoảnh Đầu Lại Đã Chẳng Thấy Bóng Người
Chương 46: Thiên Hạ Tam Kỳ Tuyệt
Chương 47: Giặc Tới Nhà Thì Đánh, Nước Lên Thì Đắp Đê
Chương 48: Sài Thung
Chương 49: Thứ Trong Cung Diệu Hoa
Chương 50: Chỉ Đâu Mà Buộc Ngang Trời
Chương 51: Chuyện Gì Cũng Phải Có Thứ Tự
Chương 52: Tuyết Rơi Ở Đại Đô
Chương 53: Một Người Đem Gạo, Một Người Thổi Cơm
Chương 54: Nguồn Ánh Sáng Duy Nhất
Chương 55: Trát Lạt
Chương 56: Chân Tướng
Chương 57: Đoàn Tụ
Chương 58: Là Người Quen!
Chương 59: Oan Gia Thường Hay Ngõ Hẹp
Chương 60: Trẻ Nhỏ Không Dạy Sẽ Hư
Chương 61: Cung Quan Triều Giấu Rồng Giấu Hổ
Chương 62: Hoài Văn Quân
Chương 64: Tại Núi Phả Lại
Chương 65: Trong Làn Nước Lạnh
Chương 66: Lịch Trình Di Chuyển Phức Tạp
Chương 67: Trâu Buộc Ghét Trâu Ăn
Chương 68: Kẻ Ác Cáo Trạng Trước
Chương 69: Gióng Trống Khua Chiêng Làm Bậy
Chương 70: Gióng Trống Khua Chiêng Cướp Vợ
Chương 71: Trong Thành Bố Vệ
Chương 72: Hai Đầu Chiến Tuyến
Chương 73: Tình Chị Em Cây Khế
Chương 74: Chiến Thắng Từ Cơn Đau Bụng
Chương 75: Vỡ Chậu Tan Gương
Chương 76: Trời Xanh Mới Biết Tấm Lòng Son
Chương 77: Mưa Rơi Tháng Tư
Chương 78: Mai Phục
Chương 79: Tập Kích
Chương 80: Lại Lâm Vào Hiểm Cảnh
Chương 81: Khởi Giá Hồi Kinh
Chương 82: Về Vấn Đề Con Trẻ
Chương 83: Bàn Về Câu Chuyện Nhan Hồi Ăn Vụng Cơm
Chương 84: Kể Cả Đi Ăn Cưới Cũng Có Thể Gặp Được Sơn Tặc
Chương 85: Cô Gái Này Là Ai?
Chương 86: Câu Chuyện Chó Ngáp Phải Ruồi Của Thì Kiến
Chương 87: Cô Gái Nhà Ai Đi Lấy Chồng
Chương 88: Trận Mã Cầu
Chương 89: Nỗi Khổ Tâm Của Chị Trinh
Chương 90: Xe Đến Chân Núi Ắt Có Đường
Chương 91: Khổng Dung Nhường Lê
Chương 92: Quả Báo Đến Sớm
Chương 93: Thả Tương Nhất Tiếu Duyệt Phùng Niên
Chương 94: Có Người Đi Cũng Có Người Đến
Chương 95: Con Gái Mới Tốt
Chương 96: Trận Chiến Bên Ngoài Và Trận Chiến Trong Nhà
Chương 97: Có Nội Gián?
Chương 98: Em Vẫn Không Tin Tôi
Chương 99: Rút Khỏi Thành
Chương 100: Cuộc Đuổi Bắt Trên Biển
Chương 101: Không Sợ Kẻ Địch Mạnh Như Hổ
Chương 102: Sống Cùng Sống, Chết Cùng Chết
Chương 103: Đêm Nằm Gốc Thị Mơ Màng
Chương 104: Xẻ Gỗ Đóng Cọc
Chương 105: Trận Phục Kích Trong Đêm
Chương 106: Đại Thắng Sông Bạch Đằng
Chương 107: Nỗi Canh Cánh Của Quốc Hiện
Chương 108: Niềm Trăn Trở Của Đĩnh Chi
Chương 109: Chuyện Lông Gà Vỏ Tỏi Trong Phủ Văn
Chương 110: Những Việc Cần Làm
Chương 111: Mỗi Câu Chuyện Đều Có Kết Cục
Chương 112: Nhưng Có Quá Quan Trọng Không? (Hết)
Bạch Đằng Giang Phú
Ngoại Truyện 1: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (1)
Ngoại Truyện 2: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (2)
Ngoại Truyện 3: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (3)
Ngoại Truyện 4: Công Chúa Hòa Thân (1)
Ngoại Truyện 5: Công Chúa Hòa Thân (2)
Ngoại Truyện 6: Công Chúa Hòa Thân (3)
Ngoại Truyện 7: Công Chúa Hòa Thân (4)
Ngoại Truyện 8: Nguyên Đào (1)
Ngoại Truyện 9: Nguyên Đào (2)
Ngoại Truyện 10: Nguyên Đào (3)
Lời kết

Chương 63: Trống Trận Vang, Tập Hợp

314 29 0
By doanh2305

Hoài Văn quân đang nấp ở đằng sau tôi lúc này không chịu nỗi đều nhất tề xông lên, tôi vừa kêu dừng lại thì hai bên đã nổ ra ác chiến.

Đánh một hồi quả nhiên đã có vài kẻ nắm giữ quyền hành ra mặt, trong số đó có một cô gái mặc giáp, tôi vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc vội kêu lên:

"Chị Anh Nguyên, là em đây!"

Chị Anh Nguyên nghe tiếng tôi thì ngay lập tức hô tất cả dừng tay rồi tuốt gươm xông vào cuộc hỗn chiến, tôi thở phào một hơi, cũng may là không có thương tổn gì nghiêm trọng. Chị Anh Nguyên tức giận lên tiếng hỏi:

"Là kẻ nào có mắt như mù?"

Quân lính tự dàn ra hai bên, chừa lại kẻ ban nãy làm khó tôi đang lúng túng cúi thấp người. Chị Anh Nguyên hỏi lại một lần nữa, thấy anh ta gật đầu xác nhận mới dõng dạc nói:

"Kẻ này mạo phạm bề trên, đem đi xử theo quân pháp!"

Tôi cản chị Anh Nguyên, lắc đầu nói với chị:

"Hay là thôi đi, trong tình hình hiện nay đúng là không thể lơi lỏng được, em dẫn quân đến đây giờ này cũng không trách được anh ta."

Chị Anh Nguyên chau mày nhìn tôi, thắc mắc hỏi:

"Đội quân này là thế nào, sao bọn chị không nghe tin tức gì thế?"

Tôi nhỏ giọng đáp:

"Quan gia tự mình dẫn quân đến tiếp viện, em sợ trên đường có mai phục nên đã xin đi do thám trước. Đây là Hoài Văn quân của Trần Quốc Toản, hai chúng em mỗi người một nửa chia ra hai đường thủy bộ đến đây."

"Ồ, tên nhãi Quốc Toản này trước giờ rất keo kiệt vậy mà ra tay hào phóng thế à? Còn tên Thanh Phúc kia nỡ để em đi tiên phong hay sao?"

Tôi lấy tay che miệng chị lại, ngó nghiêng xung quanh rồi nói:

"Ở đây tai vách mạch dừng, chị dám gọi quan gia tùy tiện vậy hả?"

Chị Anh Nguyên gãi đầu, lại an bày ổn thỏa cho Hoài Văn Quân rồi cho mọi người giải tán, sau đấy cũng đưa tôi đến doanh trướng của cha.

Dọc đường đi, tôi thắc mắc hỏi chị:

"Bình thường ở đây canh gác cẩn mật đến vậy sao, muốn một thân một mình vào trong thưa chuyện cũng không được? Vậy nếu có người của ta ở nơi khác đến đây đều sẽ bị coi là nội gián hay sao ạ?"

Chị Anh Nguyên ngẫm nghĩ, đáp lời tôi:

"Bình thường lính gác cũng không đến nỗi cực đoan như thế. Nhưng bên phía quân Thát có một ả nữ tướng đầy mưu kế, bọn ta đánh nhau đã lâu còn chưa gặp được một sợi tóc của Thoát Hoan. Ngày trước ở Nội Bàng nhất cử nhất động của ta đều bị ả nhìn thấu, tuy nói lực lượng của ta ở Nội Bàng khá mỏng nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng của ả ta."

Lại thở dài:

"Lần đó mặc dù cha đã cho lui binh nhưng vẫn có một tướng là Đoàn Thai cố chấp dẫn binh lính dưới trướng mình định lợi dụng rừng cây để mai phục, không ngờ lại bị ả đó đoán trúng, cha vì tiếp ứng cho đội quân đó suýt nữa thì rút lui không kịp."

Tôi giật mình hỏi:

"Vậy sau đó thì sao, cha không sao chứ ạ?"

Chị Anh Nguyên lại nói:

"Chuyện lần đó phải nhờ Phạm Hữu Thế, thủy quân của ta đã tan cả, vốn dĩ cha định rút quân theo đường núi nhưng một gia tướng khác của cha là Dã Tượng lại khẳng định chắc nịch rằng Phạm Hữu Thế không thấy cha nhất định sẽ không dời thuyền. Đến Bãi Tân quả nhiên thấy anh ta vẫn một mình đứng đó."

Tôi trầm ngâm:

"Hình như em đã từng gặp cái bóng của anh ta dưới nước!" – Tôi chợt nhớ ra, bèn hỏi chị Anh Nguyên – "Ban nãy có nghe binh sĩ đó nhắc về Phạm gia tướng, chắc là Phạm Hữu Thế nhỉ?"

Chị Anh Nguyên gật đầu, tôi lại tiếp tục hỏi:

"Vậy còn Ngũ Lão?"

"Anh Ngũ Lão của em đã làm tướng quân rồi."

Tôi nhìn chị Anh Nguyên đỏ mặt thì trong lòng cười trộm. Nếu như Phạm Ngũ Lão tận dụng được cơ hội lần này, chắc chắn tương lai có thể đoán được.

Tôi mừng mừng tủi tủi gặp lại cha, chỉ cần nhìn qua bộ giáp dính đầy máu khô trên người tôi là cha có thể đoán được tôi đã trải qua những gì trên đường. Cha ôm lấy tôi không ngừng vỗ vai tôi, xúc động nói:

"Từ lúc con còn nhỏ cha đã biết sẽ có ngày này. Con của cha không làm cha thất vọng!"

Mắt tôi cũng long lên ánh nước, được sát cánh cùng cha trên chiến trận tôi còn mong mỏi nào hơn.

Theo lời cha thì tôi được biết mẹ và nữ quyến trong nhà đã chia nhau ra sơ tán dân chúng ở Vạn Kiếp, hiện giờ chắc là đang trên đường vào kinh thành hội họp. Mẹ tôi cũng ở phía sau dẫn đầu công tác hậu phương.

Tối đó tôi nằm trằn trọc trong quân doanh mãi không ngủ được, chẳng biết Trần Khâm hiện tại đang làm gì, vẫn đang hội bàn việc quân hay đã đi nghỉ. Chỉ mới vài ngày không gặp là đã cảm thấy nhung nhớ, chẳng biết chinh chiến trường kỳ sẽ còn khao khát được gặp nhau thế nào.

Các anh tôi đang tập hợp quân binh từ các trang ấp lân cận miệt mài trở về, cộng thêm các lực lượng tàn binh thua trận ở những trận đấu trước cũng hội tụ về Vạn Kiếp.

Buổi sớm tôi và chị Anh Nguyên đứng trên đồi cao, nhìn quân binh từng toán lũ lượt kéo về đại doanh, kẻ hăng hái người mệt mỏi, kẻ lành lặn người bị thương đều đủ cả, tôi biết đã có không ít người đã da ngựa bọc thây. Đúng là lúc này nếu như Trần Khâm không đưa thêm viện binh tới chỉ sợ lòng quân rệu rã, cho dù ban đầu họ có quyết tâm đến nhường nào.

Bỗng nhiên từ phía xa xa có một đoàn quân ùn ùn kéo đến nối đuôi nhau dài tới chân trời, lá cờ vàng thêu chữ Trần tung bay trong gió. Tôi gần như ngay lập tức phóng lên ngựa phi như bay về đại doanh, bỏ đằng sau tiếng chị Anh Nguyên bảo tôi đợi.

Tôi không biết mình bị làm sao, nhưng ngay lúc này cái tôi mong đợi chính là gương mặt quen thuộc đã khắc sâu vào trong trí nhớ kia dù tôi biết có lẽ gương mặt ấy sẽ tiều tụy đi nhiều.

Đến nơi thì cùng lúc đội quân của anh Quốc Hiện cũng đã đến, tôi nhảy xuống ngựa chạy đến bên cha, thấy chủ tướng của viện quân triều đình ấy vậy mà lại là một chàng trai trẻ tuổi có gương mặt xa lạ. Tôi có chút thất vọng, có lẽ Trần Khâm đã đóng quân ở bến Bình Than rồi.

Chị Anh Nguyên đến bên cạnh nói nhỏ vào tai tôi:

"Đây là Trần Bình Trọng, đối thủ của anh tư đấy!"

Lúc này tôi mới để ý tới ánh mắt anh Quốc Hiện nhìn Trần Bình Trọng đúng là có vẻ đố kỵ thoáng qua. Tôi sực nhớ ra người này ngày xưa là kẻ đánh cờ không bao giờ qua nổi anh tư, nhưng trong lần nọ Trần Thì Kiến đoán một phát anh ta liền thắng.

Khi ấy còn nghĩ Trần Thì Kiến là một kẻ miệng quạ nhưng giờ nhìn thấy phong thái quân tử đĩnh đạc của người này, lại trong một thời gian không dài trở thành tướng lĩnh nắm viện binh do Trần Khâm phái đến, tôi nghĩ anh ta cũng không phải là một kẻ tầm thường.

Trần Bình Trọng xuống ngựa hành lễ với cha tôi, cùng lúc này Quốc Nghiễn, Quốc Uất và Quốc Tảng cũng lần lượt đưa quân trở lại. Anh hai Quốc Uất bỏ qua màn chào hỏi nghi hoặc nhìn Trần Bình Trọng, hấp tấp chạy đến bên cạnh chị Anh Nguyên nhỏ giọng hỏi:

"Này, cô gái kia sẽ không đến chứ?"

Chị Anh Nguyên chau mày suy nghĩ một lát thì như hiểu ra, tủm tỉm cười bảo:

"Anh đoán xem?"

Tôi bật cười, kề vai anh ta nói:

"Quan gia có lẽ đang đóng quân ở Bình Than, mà với tình hình hiện giờ ngày hợp quân cũng không còn xa lắm đâu, anh biết thái sư cũng nắm giữ một lượng lớn binh quyền mà."

Quốc Uất lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, tôi như thấy được một tòa thành sụp đổ trước mặt anh. Tôi vô tình đưa mắt nhìn Quốc Tảng, thấy anh đứng khoanh tay nhìn mấy người bọn tôi cười cười, trên tay đeo một đôi bọc cổ tay màu ngọc.

Tôi híp mắt cười với Quốc Tảng chỉ vào cổ tay mình, anh ta có vẻ hiểu ra liền đỏ mặt giả vờ ho khan quay sang chỗ khác. Có lẽ trong lòng Quốc Tảng cũng không còn chấp niệm nữa, tôi thấy mừng cho anh.

Quân số hiện giờ đã hơn hai mươi vạn, hai mươi vạn tuy không ít nhưng đối với quân Thát thì quả thật là không hề nhiều. Nhất là trong thời điểm những ngày bọn chúng im hơi lặng tiếng như thế này ắt hẳn là đã tính toán kỹ lưỡng, chúng tôi tập hợp binh lực bọn chúng cũng chẳng khác hơn.

Nhưng chúng tôi vốn không hề nao núng, ngay từ đầu mục tiêu mà cha tôi đưa ra là lấy ít địch nhiều. Đại Việt là một nơi có địa hình sông núi phức tạp chứ không phải là thảo nguyên rộng lớn như ở Mông Cổ, kỵ binh cũng không thể phát huy được hết sức mạnh của mình.

Continue Reading

You'll Also Like

396K 25.5K 200
Tác giả: Phủ Thiên Thể loại: Cổ đại, Ngôn tình, Cung đình, Hào môn, 2S, HE Số chương: 392 chương chính truyện Nguồn: converted by Leo Sing ở Wiki dịc...
6.5K 437 10
Thanh xuân là gì? Là một cơn mưa rào. Dù cho bạn đã vì nó mà cảm lạnh rất nhiều lần, nhưng bạn vẫn muốn được một lần nữa tắm mình trong cơn mưa ấy ...
6.9K 365 26
Lênh đênh trên biển cùng nhau đã 3 năm, gặp biết bao chuyện phi thường, chứng kiến những quang cảnh ngoạn mục và các hiện tượng kỳ diệu, nhưng chưa b...
1.9M 76.4K 194
Hán Việt : Tự Cẩm Tác giả : Đông Thiên Đích Liễu Diệp Edit : Khuynh Vũ Thể loại : Trùng sinh , ngôn tình , cổ đại , HE, tình cảm , cung đình hầu tư...