[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mên...

Od doanh2305

61.6K 4K 767

Nào Hay Xuân Mênh Mông, nguyên gốc Hán Việt là Bất Tri Xuân Dĩ Quy, là một câu trong bài Xuân Hiểu của Trần N... Viac

Chương 1: Đầu Tiên Là Một Đóa Hoa Si
Chương 2: Thứ Hai Là Thiền Sư Đạt Đạo
Chương 3: Có Một Tên Phóng Túng, Nhưng Cũng Có Kẻ Mặt Lạnh Như Tiền
Chương 4: Tiếp Theo Là Cái Đồ Miệng Quạ
Chương 5: Có Kẻ Bị Giáo Đâm Đùi
Chương 6: Lại Có Người Tương Tư Thành Bệnh
Chương 7: Còn Thêm Một Tên Gian Phu Kỳ Quặc
Chương 8: Có Cành Hồng Hạnh Kịp Quay Đầu
Chương 9: Lúc Nào Cũng Có Thể Gặp Được Một Cuộc Tình Tay Ba
Chương 10: Đêm Hoa Đăng Bất Ổn
Chương 11: Đàn Ông Đẹp Trai Chưa Chắc Là Đàn Ông Tốt
Chương 12: Dưới Bóng Cây Bạch Trà
Chương 13: Bứt đi thì dạ không đành
Chương 14: Cách xa nhân ngãi như chỉ mành thắt gan
Chương 15: Cơ Duyên Từ Cái Nghiên Mực
Chương 16: Sen Trong Giếng Ngọc
Chương 17: Ông Hoàng Năm Và Ông Hoàng Sáu
Chương 18: Nguyệt Vô Sự Chiếu Nhân Vô Sự
Chương 19: Đêm Giao Thừa
Chương 21: Hoạn Nạn Mới Thấy Chân Tình
Chương 22: Quan Gia Là Kẻ Lừa Gạt
Chương 23: Cuộc Hội Ngộ Của Hai Tên Trộm
Chương 24: Linh Lan
Chương 25: Rắc Rối Bắt Nguồn Từ Con Cá Chép
Chương 26: Thì Ra Là Khởi Binh Vấn Tội
Chương 27: Đạo Vợ Chồng
Chương 28: Vở Kịch Diễn Hai Lần
Chương 29: Dẫn Lửa Thiêu Mình
Chương 30: Thà Rằng Ăn Nửa Quả Hồng
Chương 31: "Anh Chàng Này Thật Thú Vị"
Chương 32: Việc Nước Trước, Việc Nhà Sau
Chương 33: Ở Trên Cành Là Lá
Chương 34: Nước Non Một Gánh Chung Tình
Chương 35: Cô Thương Nhớ Ai Ngơ Ngẩn Đầu Cầu
Chương 36: Thanh Phúc
Chương 37: Quan Gia Lại Là Kẻ Trộm
Chương 38: Khai Quốc Có Vật Báu
Chương 39: Dâm Đàm Có Hỗn Loạn
—Chương 40: Chàng Trai Năm Ấy
Chương 41: Tin Tưởng Và Thành Thật
Chương 42: Dù Gió Ào Ạt, Dù Mưa Mịt Mù
Chương 43: Bắt Gian Trên Hồ Thuỷ Tinh
Chương 44: Người Đứng Dưới Tây Hiên
Chương 45: Ngoảnh Đầu Lại Đã Chẳng Thấy Bóng Người
Chương 46: Thiên Hạ Tam Kỳ Tuyệt
Chương 47: Giặc Tới Nhà Thì Đánh, Nước Lên Thì Đắp Đê
Chương 48: Sài Thung
Chương 49: Thứ Trong Cung Diệu Hoa
Chương 50: Chỉ Đâu Mà Buộc Ngang Trời
Chương 51: Chuyện Gì Cũng Phải Có Thứ Tự
Chương 52: Tuyết Rơi Ở Đại Đô
Chương 53: Một Người Đem Gạo, Một Người Thổi Cơm
Chương 54: Nguồn Ánh Sáng Duy Nhất
Chương 55: Trát Lạt
Chương 56: Chân Tướng
Chương 57: Đoàn Tụ
Chương 58: Là Người Quen!
Chương 59: Oan Gia Thường Hay Ngõ Hẹp
Chương 60: Trẻ Nhỏ Không Dạy Sẽ Hư
Chương 61: Cung Quan Triều Giấu Rồng Giấu Hổ
Chương 62: Hoài Văn Quân
Chương 63: Trống Trận Vang, Tập Hợp
Chương 64: Tại Núi Phả Lại
Chương 65: Trong Làn Nước Lạnh
Chương 66: Lịch Trình Di Chuyển Phức Tạp
Chương 67: Trâu Buộc Ghét Trâu Ăn
Chương 68: Kẻ Ác Cáo Trạng Trước
Chương 69: Gióng Trống Khua Chiêng Làm Bậy
Chương 70: Gióng Trống Khua Chiêng Cướp Vợ
Chương 71: Trong Thành Bố Vệ
Chương 72: Hai Đầu Chiến Tuyến
Chương 73: Tình Chị Em Cây Khế
Chương 74: Chiến Thắng Từ Cơn Đau Bụng
Chương 75: Vỡ Chậu Tan Gương
Chương 76: Trời Xanh Mới Biết Tấm Lòng Son
Chương 77: Mưa Rơi Tháng Tư
Chương 78: Mai Phục
Chương 79: Tập Kích
Chương 80: Lại Lâm Vào Hiểm Cảnh
Chương 81: Khởi Giá Hồi Kinh
Chương 82: Về Vấn Đề Con Trẻ
Chương 83: Bàn Về Câu Chuyện Nhan Hồi Ăn Vụng Cơm
Chương 84: Kể Cả Đi Ăn Cưới Cũng Có Thể Gặp Được Sơn Tặc
Chương 85: Cô Gái Này Là Ai?
Chương 86: Câu Chuyện Chó Ngáp Phải Ruồi Của Thì Kiến
Chương 87: Cô Gái Nhà Ai Đi Lấy Chồng
Chương 88: Trận Mã Cầu
Chương 89: Nỗi Khổ Tâm Của Chị Trinh
Chương 90: Xe Đến Chân Núi Ắt Có Đường
Chương 91: Khổng Dung Nhường Lê
Chương 92: Quả Báo Đến Sớm
Chương 93: Thả Tương Nhất Tiếu Duyệt Phùng Niên
Chương 94: Có Người Đi Cũng Có Người Đến
Chương 95: Con Gái Mới Tốt
Chương 96: Trận Chiến Bên Ngoài Và Trận Chiến Trong Nhà
Chương 97: Có Nội Gián?
Chương 98: Em Vẫn Không Tin Tôi
Chương 99: Rút Khỏi Thành
Chương 100: Cuộc Đuổi Bắt Trên Biển
Chương 101: Không Sợ Kẻ Địch Mạnh Như Hổ
Chương 102: Sống Cùng Sống, Chết Cùng Chết
Chương 103: Đêm Nằm Gốc Thị Mơ Màng
Chương 104: Xẻ Gỗ Đóng Cọc
Chương 105: Trận Phục Kích Trong Đêm
Chương 106: Đại Thắng Sông Bạch Đằng
Chương 107: Nỗi Canh Cánh Của Quốc Hiện
Chương 108: Niềm Trăn Trở Của Đĩnh Chi
Chương 109: Chuyện Lông Gà Vỏ Tỏi Trong Phủ Văn
Chương 110: Những Việc Cần Làm
Chương 111: Mỗi Câu Chuyện Đều Có Kết Cục
Chương 112: Nhưng Có Quá Quan Trọng Không? (Hết)
Bạch Đằng Giang Phú
Ngoại Truyện 1: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (1)
Ngoại Truyện 2: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (2)
Ngoại Truyện 3: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (3)
Ngoại Truyện 4: Công Chúa Hòa Thân (1)
Ngoại Truyện 5: Công Chúa Hòa Thân (2)
Ngoại Truyện 6: Công Chúa Hòa Thân (3)
Ngoại Truyện 7: Công Chúa Hòa Thân (4)
Ngoại Truyện 8: Nguyên Đào (1)
Ngoại Truyện 9: Nguyên Đào (2)
Ngoại Truyện 10: Nguyên Đào (3)
Lời kết

Chương 20: Nào Hay Xuân Mênh Mông

661 46 9
Od doanh2305

Bước sang giờ Sửu chị Trinh đã trở về, cung Quân Hoa cũng toàn bộ tắt đèn đi vào giấc ngủ, chỉ có tôi là say khướt khoanh tay đứng tựa gốc đào suy tư. Hít một ngụm khí lạnh, hương hoa đào xộc vào mũi, thơm đến ngạt thở. Tôi cứ tưởng bản thân đã hoàn toàn chấp nhận được cuộc sống ở nơi này, hoá ra cẩn thận suy nghĩ thì trong lòng cũng không nén được buồn da diết.

Mình đã bỏ lỡ một đời, đáng ra sống lại một cuộc đời mới lại càng phải sống vì bản thân, nhưng tôi đã làm gì thế này? Cho dù thật sự chưa từng hối hận, nhưng trong cơn say luý tuý cũng không nén được xót thương. Là một người phụ nữ cho dù ban ngày có vui vẻ cười nói thế nào thì trong đêm khuya quạnh quẽ vẫn không khỏi nỗi thương thân.

Trong cơn say chếnh choáng, Tôi chợt nhớ tới một bài ca dao nào đó, chợt bật cười cao hứng đọc, chất giọng do say khướt mà có phần ấp a ấp úng:

"Tốt số lấy được chồng chung,

Lương vua khỏi đóng, khố chồng khỏi may."

Đọc xong chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng phì cười, tôi bỗng giật bắn, tay chân lập tức rịn ra mồ hôi, đầu óc thanh tỉnh hơn phân nửa. Đợi tới khi đầu tôi kịp nhảy số rằng phải lập tức hét lên kêu cứu thì miệng đã bị người ta bịt chặt mất rồi.

Nhưng cho dù kêu cứu được thì có ích gì, tên này mạnh mẽ khống chế tôi như thế, e là cả cái cung này cùng nhau liều mạng cũng không động được tới anh ta dù chỉ là một cọng lông chân.

Đúng là không có bất hạnh nhất, chỉ có bất hạnh hơn.

Cũng may trong ánh đèn leo lét giữa đêm ba mươi, tôi nhập nhèm nhìn ra được trước mắt mình là vạt áo đen thêu hình rồng vàng ngậm châu, mới ngăn tôi làm ra những hành vi phạm thượng. Ai thấu cho nỗi lòng tôi không, rõ ràng là kinh hãi muốn chết lại phải tỏ vẻ như thật vui mừng.

Nhưng hình như vị quan gia nọ chỉ muốn mọi chuyện dừng ở đây thôi chứ không có thêm hành vi nào khác. Một tay anh ta bịt chặt miệng tôi, một tay choàng ngang eo, tư thế mập mờ không kể xiết. Cũng không biết có phải là do tác dụng của cơn say hay không mà tôi cảm giác hình như vòng tay của anh ta ngày càng xiết chặt. Mùi rượu thoang thoảng quẩn quanh mũi, không rõ là của anh hay của tôi.

Tôi lúc này đã bạo gan hơn, tôi xách lên vạt áo thêu rồng của anh ta, để trước mặt anh ta chỉ chỉ, tỏ ý là ta đã biết người là ai rồi, em sẽ không hét lên đâu, mau buông ra rồi nói chuyện.

Vị quan gia cũng rất biết điều lập tức buông ra. Tôi liền thở ra một hơi rồi lẩm bẩm:

"Chơi cái trò gì vậy chứ, hù chết tôi!"

Tôi nghe anh ta hừ mũi, trong lòng thầm mắng vài câu.

Mắng xong mới chợt nhớ ra người này là vua một nước tuyệt đối là không thể chọc, bèn cúi thấp đầu lẩm bẩm:

"Quan gia thứ tội cho tôi không có lễ."

Anh ta tựa như trông thấy điều gì vui vẻ lắm, cười xòa một tiếng rồi nói:

"Ở đây chỉ có hai ta, miễn đi!"

Tôi được nước lấn tới, cố gắng nhìn kỹ mặt anh ta nhưng chỉ thấy được mỗi chóp mũi vút cao nên thôi không nhìn nữa, ngồi bẹp xuống gốc cây hoa đào, dửng dưng nói:

"Quan gia muốn đến đây lúc nào thì tôi cũng phải đốt đèn lên mà tiếp đón, cớ gì lại lén lén lút lút trèo tường nhà người ta như ăn trộm vậy? Lỡ trúng phải gió mái ở cung tôi thì tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu!"

Anh ta cũng không chấp nhất tôi nói năng thô lỗ, chỉ cười khẽ:

"Nhờ thế mới nghe được em oán thán việc tôi lạnh nhạt đấy. Văn chương cũng sắc bén ghê nhỉ!"

Tôi cười hì hì:

"Đây nào phải văn chương của tôi, đây là do tôi học lỏm được ấy!"

"Thế thì em cũng không cần học đâu, khéo lại trở thành người đàn bà đanh đá mất."

"Chẳng có người đàn bà nào đương không lại đanh đá cả, toàn là do bọn đàn ông các anh mà ra thôi."

Trần Khâm bật cười, tôi thì cảm thấy mình hình như bị váng đầu rồi, dám nói năng hỗn xược với quan gia như vậy. Có điều đây quả thật là một quan gia tốt, không so đo với tôi.

Lặng đi một chốc, anh ta bỗng nói:

"Sau này có thời gian rảnh thì thêu thùa luyện chữ, học bộ dáng làm con gái đi, đừng cứ mãi cầm đao kiếm như một tên võ biền như vậy."

Tôi gật gà gật gù nghe câu được câu mất, có chỗ vô lý nhưng không biết vô lý ở đâu, sau đó vô thức tựa đầu lên vai anh ta thiếp đi, lại nghe thanh âm trầm ấm có chút quen thuộc ở bên tai khẽ thở dài.

Lúc tôi tỉnh dậy đã là giờ Thìn, mặt trời đã ở trên đỉnh đầu soi sáng khắp thành Thăng Long hoa lệ.

Tôi xoa đầu đau nhức, chợt nhớ tới chuyện đêm qua thầm nhủ có lẽ là nằm mơ rồi, quan gia sao lại đến tìm tôi giữa đêm hôm như vậy. Xem ra sống trong cung lâu ngày, bản thân đã bắt đầu có triệu chứng tương tư sầu não của một phu nhân bị lạnh nhạt rồi.

Nội nhân trong Quan Triều cung cầu kiến, tôi nhận lấy vật từ tay y, mở hộp gấm ra xem thì thấy đó là một bức thư viết bằng giấy mật hương chỉ, mùi mực còn thoang thoảng hương hoa đào, nét chữ phóng khoáng tinh tế như phượng múa rồng bay.

"Thụy khởi khải song phi,

Bất tri Xuân dĩ quy.

Nhất song bạch hồ điệp,

Phách phách sấn hoa phi."

Dưới cùng đề lạc khoản là Trần Khâm.

Hoá ra mình không có nằm mơ một giấc mộng xuân, mà thật sự đã cùng tao ngộ. Thật là diễm phúc lắm thay.

Nội nhân cung kính cúi đầu thưa với tôi:

"Quan gia vừa viết xong đã vội sai tôi đem đến cho phu nhân xem, nhờ người chép giúp một bản, sẵn tiện đề tên cho bài thơ luôn ạ."

Tôi có chút cảm giác được ưu ái mà phát hoảng, cười gượng bảo:

"Tôi là kẻ ít học, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ, vẫn là nên để quan gia điểm mắt cho rồng thì hơn."

Người nội nhân giống như biết trước được tôi sẽ từ chối, liền giải thích:

"Quan gia nói phu nhân cứ đề tên theo ý thích thôi. Đây cũng chỉ là một bài thơ ngẫu hứng viết tặng người."

Tôi giật mình, hoá ra là để tặng tôi. Trời ạ, đúng là mưa móc ơn trên ban xuống luôn không thể nào lường trước được.

Lúc nội nhân của Quan Triều cung rời đi, Đan Thanh liền cẩn thận cầm bài thơ lên, nét mặt ngạc nhiên khó giấu. Cô nhóc hết nhìn bài thơ lại xoay sang nhìn tôi, giống như chờ đợi một lời giải thích gì đó lại như không dám. Tôi biết ý, bèn bảo:

"Tối qua quan gia có đến đây."

Thuỵ Hương giật mình, nhỏ giọng lo lắng hỏi:

"Quan gia đến lúc nào thế ạ, bọn em ngủ say không tiếp đón chu đáo, ngài có trách mắng không?"

Đan Thanh cũng gấp gáp nói:

"Sao phu nhân không gọi bọn em dậy? Nếu lỡ quan gia trách mắng thì lại liên lụy đến cả phu nhân."

Tôi nhìn nét chữ tuyệt đẹp trên giấy mật hương, màu mực còn chưa khô hẳn, cảm thấy trong lòng dường như cũng có chút vui vẻ, cười khẽ:

"Nếu quan gia trách mắng, thì bây giờ chúng ta còn ở đây lý sự sao?"

Thấy Đan Thanh im bặt, tôi cười cười nhún vai.

Có lẽ là do tác động của rượu để lại đêm qua mà ký ức cứ hiện ra chập chờn như mộng như ảo, như một giấc mơ xuân vô tình đi qua giấc ngủ của tôi. Trong mơ tôi thấy một chàng trai vô cùng dịu dàng, nhưng dung nhan thì chưa hề nhìn rõ. Người đó ngồi như vậy mặc cho tôi vô thức thiếp đi trên vai mình.

Mãi sau này mỗi khi nghĩ lại, nhớ đến chàng trai si tình năm đó, xúc cảm vẫn nguyên vẹn y như lần đầu. Một đêm không trăng, hương hoa đào nhàn nhạt, cả hai ngồi cạnh như không hề có khoảng cách gì, đơn thuần là một đôi nam nữ bình lặng yêu nhau.

Mấy ngày Tết trôi qua sẽ cực kì bình lặng nếu như không có sự kiện Tô cung phi cố ý đến tìm tôi. Cái không khí hòa thuận vui vẻ ở đây khiến tôi quên bẵng đi chuyện của chị ta, ấy thế mà hôm nay chị ta lại đích thân đến tìm tôi gây chuyện. Nhưng cũng không thể nói là gây chuyện, bởi sự thật thì chị ta vốn là đến để kết thân.

Tôi đang ngồi luyện chữ thì thấy trước mặt hiện ra hai người một chủ một tớ, một người trong đó có gương mặt tái xanh, hoảng hốt đến rơi cả áo choàng. Tôi cũng bàng hoàng không tin được, bởi gương mặt quen thuộc đó không ai khác chính là người chị cùng cha khác mẹ với mình mà tôi từng thấy trong cơn ác mộng khi xưa. Hoá ra tất cả không phải một cơn mộng mị, mà chính là sự thật, thật như vàng.

Chị ta có vẻ cũng nhận ra tôi, gương mặt không còn chút máu.

Tôi khó khăn cố lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười, vén áo đứng dậy hướng đến trước chị ta ung dung nói:

"Hôm nay trận gió nào đưa chị đến đây thế?

Tôi thấy chị ta vẫn đứng sừng sững ở đó, lại thêm phần chắc chắn mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ. Tôi càng bước tới gần, chị ta càng lùi về sau, đến khi đụng vào tường cung mà chị ta hình như vẫn không ý thức được.

"Sao chị lại sợ em như vậy?" – Tôi hỏi.

Chị ta như nhìn thấy quỷ, không nói không rằng vùng chạy khỏi Quân Hoa cung trong cái nhìn kỳ lạ của toàn bộ cung nhân, bước chân nhanh như bôi mỡ. Thuỵ Hương đỡ lấy tôi, tôi mới đứng vững vàng được trên đất. Tôi cũng không ngờ bản thân mình lại dễ dàng bị kích động như thế, những tưởng thứ chớp nhoáng trong đầu chẳng qua chỉ là ký ức vô tình bị đào lên, ai mà ngờ nó cũng giống như cái cây từ lâu đã mọc rễ nảy mầm, đến khi nhổ lên thì để lại một lỗ trống không hề nhỏ.

Tôi đỡ ngực ngồi xuống, cảm giác vết thương trên vai lại âm ỉ đau.

Pokračovať v čítaní

You'll Also Like

264K 16.7K 197
Tác giả: Phủ Thiên Thể loại: Cổ đại, Ngôn tình, Cung đình, Hào môn, 2S, HE Số chương: 392 chương chính truyện Nguồn: converted by Leo Sing ở Wiki dịc...
607K 24.2K 190
Thể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang ha...
16.6K 524 10
Tác phẩm: Trưởng Công Chúa Thiên Vị Tác giả: Nhị Nguyệt Diện Bao Tác phẩm loại hình: Nguyên sang - bách hợp - lịch sử tưởng tượng - cốt truyện Tác ph...
1.2M 60.4K 200
Tác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, báo thù, 2S, HE Số chương: 277 chính văn + 6 ngoại truyện Bìa: designed by Sườn Xào Chua Ngọt GIỚ...