[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mên...

By doanh2305

61.6K 4K 767

Nào Hay Xuân Mênh Mông, nguyên gốc Hán Việt là Bất Tri Xuân Dĩ Quy, là một câu trong bài Xuân Hiểu của Trần N... More

Chương 1: Đầu Tiên Là Một Đóa Hoa Si
Chương 2: Thứ Hai Là Thiền Sư Đạt Đạo
Chương 3: Có Một Tên Phóng Túng, Nhưng Cũng Có Kẻ Mặt Lạnh Như Tiền
Chương 4: Tiếp Theo Là Cái Đồ Miệng Quạ
Chương 5: Có Kẻ Bị Giáo Đâm Đùi
Chương 6: Lại Có Người Tương Tư Thành Bệnh
Chương 7: Còn Thêm Một Tên Gian Phu Kỳ Quặc
Chương 8: Có Cành Hồng Hạnh Kịp Quay Đầu
Chương 9: Lúc Nào Cũng Có Thể Gặp Được Một Cuộc Tình Tay Ba
Chương 10: Đêm Hoa Đăng Bất Ổn
Chương 11: Đàn Ông Đẹp Trai Chưa Chắc Là Đàn Ông Tốt
Chương 12: Dưới Bóng Cây Bạch Trà
Chương 13: Bứt đi thì dạ không đành
Chương 14: Cách xa nhân ngãi như chỉ mành thắt gan
Chương 15: Cơ Duyên Từ Cái Nghiên Mực
Chương 16: Sen Trong Giếng Ngọc
Chương 17: Ông Hoàng Năm Và Ông Hoàng Sáu
Chương 18: Nguyệt Vô Sự Chiếu Nhân Vô Sự
Chương 20: Nào Hay Xuân Mênh Mông
Chương 21: Hoạn Nạn Mới Thấy Chân Tình
Chương 22: Quan Gia Là Kẻ Lừa Gạt
Chương 23: Cuộc Hội Ngộ Của Hai Tên Trộm
Chương 24: Linh Lan
Chương 25: Rắc Rối Bắt Nguồn Từ Con Cá Chép
Chương 26: Thì Ra Là Khởi Binh Vấn Tội
Chương 27: Đạo Vợ Chồng
Chương 28: Vở Kịch Diễn Hai Lần
Chương 29: Dẫn Lửa Thiêu Mình
Chương 30: Thà Rằng Ăn Nửa Quả Hồng
Chương 31: "Anh Chàng Này Thật Thú Vị"
Chương 32: Việc Nước Trước, Việc Nhà Sau
Chương 33: Ở Trên Cành Là Lá
Chương 34: Nước Non Một Gánh Chung Tình
Chương 35: Cô Thương Nhớ Ai Ngơ Ngẩn Đầu Cầu
Chương 36: Thanh Phúc
Chương 37: Quan Gia Lại Là Kẻ Trộm
Chương 38: Khai Quốc Có Vật Báu
Chương 39: Dâm Đàm Có Hỗn Loạn
—Chương 40: Chàng Trai Năm Ấy
Chương 41: Tin Tưởng Và Thành Thật
Chương 42: Dù Gió Ào Ạt, Dù Mưa Mịt Mù
Chương 43: Bắt Gian Trên Hồ Thuỷ Tinh
Chương 44: Người Đứng Dưới Tây Hiên
Chương 45: Ngoảnh Đầu Lại Đã Chẳng Thấy Bóng Người
Chương 46: Thiên Hạ Tam Kỳ Tuyệt
Chương 47: Giặc Tới Nhà Thì Đánh, Nước Lên Thì Đắp Đê
Chương 48: Sài Thung
Chương 49: Thứ Trong Cung Diệu Hoa
Chương 50: Chỉ Đâu Mà Buộc Ngang Trời
Chương 51: Chuyện Gì Cũng Phải Có Thứ Tự
Chương 52: Tuyết Rơi Ở Đại Đô
Chương 53: Một Người Đem Gạo, Một Người Thổi Cơm
Chương 54: Nguồn Ánh Sáng Duy Nhất
Chương 55: Trát Lạt
Chương 56: Chân Tướng
Chương 57: Đoàn Tụ
Chương 58: Là Người Quen!
Chương 59: Oan Gia Thường Hay Ngõ Hẹp
Chương 60: Trẻ Nhỏ Không Dạy Sẽ Hư
Chương 61: Cung Quan Triều Giấu Rồng Giấu Hổ
Chương 62: Hoài Văn Quân
Chương 63: Trống Trận Vang, Tập Hợp
Chương 64: Tại Núi Phả Lại
Chương 65: Trong Làn Nước Lạnh
Chương 66: Lịch Trình Di Chuyển Phức Tạp
Chương 67: Trâu Buộc Ghét Trâu Ăn
Chương 68: Kẻ Ác Cáo Trạng Trước
Chương 69: Gióng Trống Khua Chiêng Làm Bậy
Chương 70: Gióng Trống Khua Chiêng Cướp Vợ
Chương 71: Trong Thành Bố Vệ
Chương 72: Hai Đầu Chiến Tuyến
Chương 73: Tình Chị Em Cây Khế
Chương 74: Chiến Thắng Từ Cơn Đau Bụng
Chương 75: Vỡ Chậu Tan Gương
Chương 76: Trời Xanh Mới Biết Tấm Lòng Son
Chương 77: Mưa Rơi Tháng Tư
Chương 78: Mai Phục
Chương 79: Tập Kích
Chương 80: Lại Lâm Vào Hiểm Cảnh
Chương 81: Khởi Giá Hồi Kinh
Chương 82: Về Vấn Đề Con Trẻ
Chương 83: Bàn Về Câu Chuyện Nhan Hồi Ăn Vụng Cơm
Chương 84: Kể Cả Đi Ăn Cưới Cũng Có Thể Gặp Được Sơn Tặc
Chương 85: Cô Gái Này Là Ai?
Chương 86: Câu Chuyện Chó Ngáp Phải Ruồi Của Thì Kiến
Chương 87: Cô Gái Nhà Ai Đi Lấy Chồng
Chương 88: Trận Mã Cầu
Chương 89: Nỗi Khổ Tâm Của Chị Trinh
Chương 90: Xe Đến Chân Núi Ắt Có Đường
Chương 91: Khổng Dung Nhường Lê
Chương 92: Quả Báo Đến Sớm
Chương 93: Thả Tương Nhất Tiếu Duyệt Phùng Niên
Chương 94: Có Người Đi Cũng Có Người Đến
Chương 95: Con Gái Mới Tốt
Chương 96: Trận Chiến Bên Ngoài Và Trận Chiến Trong Nhà
Chương 97: Có Nội Gián?
Chương 98: Em Vẫn Không Tin Tôi
Chương 99: Rút Khỏi Thành
Chương 100: Cuộc Đuổi Bắt Trên Biển
Chương 101: Không Sợ Kẻ Địch Mạnh Như Hổ
Chương 102: Sống Cùng Sống, Chết Cùng Chết
Chương 103: Đêm Nằm Gốc Thị Mơ Màng
Chương 104: Xẻ Gỗ Đóng Cọc
Chương 105: Trận Phục Kích Trong Đêm
Chương 106: Đại Thắng Sông Bạch Đằng
Chương 107: Nỗi Canh Cánh Của Quốc Hiện
Chương 108: Niềm Trăn Trở Của Đĩnh Chi
Chương 109: Chuyện Lông Gà Vỏ Tỏi Trong Phủ Văn
Chương 110: Những Việc Cần Làm
Chương 111: Mỗi Câu Chuyện Đều Có Kết Cục
Chương 112: Nhưng Có Quá Quan Trọng Không? (Hết)
Bạch Đằng Giang Phú
Ngoại Truyện 1: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (1)
Ngoại Truyện 2: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (2)
Ngoại Truyện 3: Là Ai Trồng Cây, Là Ai Chăm Bẵm (3)
Ngoại Truyện 4: Công Chúa Hòa Thân (1)
Ngoại Truyện 5: Công Chúa Hòa Thân (2)
Ngoại Truyện 6: Công Chúa Hòa Thân (3)
Ngoại Truyện 7: Công Chúa Hòa Thân (4)
Ngoại Truyện 8: Nguyên Đào (1)
Ngoại Truyện 9: Nguyên Đào (2)
Ngoại Truyện 10: Nguyên Đào (3)
Lời kết

Chương 19: Đêm Giao Thừa

644 52 49
By doanh2305

Ngày xuân con én đưa thoi, mới đây mà khắp trong ngoài Thăng Long đều bắt đầu đón những ngày năm mới.

Tôi kê một cái sập trúc nằm tắm nắng ngoài sân, trên mặt úp một quyển ca dao, khoan khoái hít khí trời cùng với ánh nắng nhè nhẹ buổi ban mai tiết đầu xuân. Nửa tỉnh nửa mê, mơ về một giấc xuân, hơi men chếnh choáng, giấc ngủ chập chờn, một vườn hải đường khoe sắc.

"Thân em như tấm lụa đào

Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai.

Thân em như hạt mưa sa

Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày."

Hoa đào rơi lả tả đầy trên đất như một bức tranh, rơi đầy trên áo, trên tóc tôi, cánh hoa phớt hồng như gò má thiếu nữ mười sáu. Từng trận gió thổi qua, tạo thành những cơn lốc hoa nho nhỏ.

Chưa bao giờ tôi thấy việc ngủ li bì có lợi thế này, bao nhiêu phiền não cùng với suy nghĩ vẩn vơ cứ thế vứt ra sau đầu, mặc dù đôi lúc có mơ những giấc mơ không hề muốn và khi tỉnh lại thấy lòng lõm một vết sâu, nhưng cũng đỡ hơn việc hễ yên tĩnh một chút là mọi thứ cứ dồn vào trong óc. Nỗi ân hận trong tôi như cơn sóng cứ khoét sâu vào bờ, tôi đang sống cuộc sống dập dìu vô định, thỉnh thoảng suy nghĩ tới cũng không biết cuộc sống của mình có ý nghĩa gì. Thì thôi, có lẽ do tôi với Quốc Tảng hết duyên, hết duyên rồi nên chẳng thể có nỗi một tia hi vọng.

Chỉ khi tôi suy nghĩ như thế mới làm tâm trạng mình khá hơn.

Đan Thanh bê một giỏ cánh hoa đào khô từ ngoài sân bước vào, lúc đi ngang tôi còn lẩm bẩm:

"Chiều chiều ra đứng bờ sông, muốn về với mẹ mà không có đò."

Thuỵ Hương đang ngồi tỉa hoa gần đó nhịn không được mà trừng mắt:

"Này, em được chiều quá sinh hư hả?"

Đan Thanh làm mặt xấu với Thuỵ Hương rồi chạy biến.

Thuỵ Hương tuy mới mười tám, nhưng lại là cung nhân lớn tuổi nhất ở Quân Hoa cung, tính tình khôn khéo tỉ mỉ, được tôi giữ lại bên cạnh trông coi sự vụ trong cung.

Tôi lấy tay kê đầu, không lấy xuống quyển sách vẫn còn úp trên mặt mà trực tiếp hỏi:

"Cô Tô cung phi kia hôm nay lại gửi gì đến vậy?"

Thuỵ Hương đến bên sập trúc, cúi người xuống gần sát tôi thưa:

"Là một bộ bình sứ người Chiêm tiến cống năm ngoái đấy ạ!"

"Ồ, cùng lúc có thể dùng làm vò ủ rượu đào hoa."

Thuỵ Hương dạ một tiếng rồi lặng lẽ lui ra.

Quan gia lên ngôi chỉ mới hai năm, năm ngoái Tô cung phi được ban hẳn đồ tiến cống, tiếng tăm có lẽ là không nhỏ. Tôi chưa từng nhìn thấy mặt chị ta, nhưng có vẻ chị ta cũng xem trọng tôi lắm nên cứ cách vài ba bữa là đem đồ sang biếu, nhưng cũng không biết rõ chị ta xem trọng tôi theo kiểu nào.

Tô cung phi đến nay đã được phong làm đệ tứ cung phi, trừ chị Trinh ra chỉ xếp sau mỗi Đặng cung phi và Lý Kiều phi ở cung Liên Hoa. Chị Trinh thì ưa thanh tịnh, Đặng cung phi sức khoẻ yếu ớt, quanh năm không ra khỏi cung, rốt cuộc đến hiện tại chỉ có Lý Kiều Phi cùng chị ta hoành hành ngang dọc. Tôi vào cung trễ nhất nhưng xuất thân lại cao, vì lẽ đó nên có vẻ như chị ta khá là hấp tấp.

Tôi chưa từng gặp ai ngoài chị Trinh và Thái hậu, không muốn gặp người khác, người khác cũng không dễ gặp được tôi. Vị quan gia ở cung Quan Triều cũng giống như mắt nhắm mắt mở cho qua, nhất thời Quân Hoa cung trở thành nơi bí ẩn nhất thành Phượng.

Đan Thanh phàn nàn với tôi:

"Chị làm giá thật ý, ngoài kia biết bao nhiêu người cầu còn không được, chị lại chẳng để quan gia vào trong mắt."

"Vậy em muốn chị phải làm sao? Quan gia không đến, chị phải tự mình mò vào cung Quan Triều à?"

Hôm nay đã cận kề ngày năm mới, trong Quân Hoa cung cũng rộn ràng hơn mọi ngày. Cung nhân đều tất bật dán câu đối, cắt giấy hoa, làm bánh chưng bánh dày, làm thịt đông, bày mâm cỗ.

Quan gia có vẻ mang chấp niệm rất sâu với trà sen, dạo gần đây cứ cách vài ba ngày là lại ban cho trà sen thượng hạng ướp từ sen trong chính tẩm cung của ngài, tôi chịu không nổi vị đắng của thứ trà đó, nhân lúc đào đơm hoa liền cải biến ra loại trà khác thơm ngọt hơn. Gửi đến cung vua, lại gửi sang cung Thuý Hoa đều rất được yêu thích.

Chị Trinh hôm nay đến đòi trà, thấy Quân Hoa cung náo nhiệt cũng ngồi bên cạnh giúp đỡ cắt giấy hoa, đôi bàn tay khéo léo trắng nõn như ngọc. Nghe thế, chị liền cười trêu:

"Trên danh nghĩa thì em bỏ người ta đi mười năm, người ta chỉ mới giận dỗi một tí, em dỗ người ta vài câu thì sẽ chết sao?"

Tôi liền đáp rất dứt khoát:

"Đúng là sẽ chết, sẽ bị mình làm cho mắc ói mà chết!... Ui da..."

Tôi vừa nói xong đã bị chị mình nhéo lỗ tai. Đan Thanh và Thuỵ Hương cũng không giấu nổi vẻ hả hê trên mặt. Phu nhân quả nhiên có trái tim sắt đá, uổng cho quan gia một lòng một dạ.

Tôi lại không cho là phải, dù sao "trăng tròn chỉ một đêm rằm, tình duyên chỉ hẹn một lần mà thôi."

Chị Trinh liếc tôi:

"Em có tin là chị sẽ gói em lại rồi ném vào cung Quan Triều hay không?"

Tôi thầm mắng chị Trinh là đồ phản bội, sau đó lại thấy mối quan hệ của mình và chị mới kỳ lạ làm sao.

Mấy người chị Trinh nói gì thì nói tôi cũng không phiền lòng. Đầu năm nay là lúc quan gia ra lệnh hợp nhất hệ thống đo lường để thúc đẩy thương mại trên toàn quốc, bận rộn đầu tắt mặt tối, có lẽ vì vậy mà từ lúc tôi vào cung cũng không thấy mặt mũi người. Hiếu hoàng là một vị vua anh minh, đương nhiên cũng không phải là kẻ vì phụ nữ mà bỏ bê chính sự.

Kể từ lúc lên ngôi đến nay, phía nhà Nguyên thường xuyên lấy cớ vì quan gia lên ngôi mà không xin phép mà bắt người sang chầu. Lễ bộ Thượng thư Sài Thung sang Đại Việt ta để ép quan gia sang triều kiến cũng chỉ về tay không. Quan gia trong lòng hiểu rõ, nước ta là nước có vua, quân chủ lên ngôi cũng không cần sự đồng ý của người ngoài, huống hồ giặc Thát luôn lăm le bờ cõi nước ta, tỏ ra hèn yếu chỉ khiến chúng càng thêm đắc ý.

Hồi đầu tháng, Hốt Tất Liệt đã giam cầm Trịnh Đình Toản trong phái đoàn đi cống nạp ở thành Đại Đô, chứng tỏ bọn chúng đã có ý khiêu khích rồi. Đứng trước mối hiểm hoạ khôn lường như thế nên trong khoảng thời gian này, vị quan gia trẻ tuổi hẳn là tất bật chăm lo phát triển mọi mặt để Đại Việt đủ sức để chống chọi với kẻ địch mạnh mẽ và hung hãn như Nguyên Mông.

Đêm giao thừa cả cung Quân Hoa đều quây quần bên nhau chơi đố đèn dưới tán hoa đào nở bung thơm ngát, phía xa xa là ánh sáng của cung Diên Hiền vọng lại, tiếng đàn sáo réo rắt du dương, có lẽ là quan gia đang bày tiệc chiêu đãi quần thần vào ngày cuối cùng trong năm. Sang năm nay, hi vọng sẽ đón những đợt biến chuyển lớn.

Chơi được một lúc thì chị Trinh đến, tôi liền đứng dậy, niềm nở cởi áo choàng giúp chị, ôm lấy nhóc Thuyên đang mặc một chiếc áo bào đỏ rực như con vẹt nhỏ, cười hì hì nói:

"Hôm nay lễ lớn sao chị và cháu không ở chơi cùng quan gia mà lại đến tệ xá của kẻ bệnh tật này?"

Chị Trinh cũng không chấp nhất tôi buông lời trêu chọc, chỉ cười xoà điềm nhiên đáp:

"Còn không phải lo cô đón giao thừa một mình sẽ tủi thân hay sao. Suốt ngày rêu rao bản thân bệnh tật, cứ ở trong cung này suốt khéo lại thành bệnh thật thì tôi lại cười cho."

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, tay làm bộ chắp thành quyền đặt trước ngực bảo:

"Thật là quý hoá quá, đúng là rồng đến nhà tôm đây mà!"

Chị Trinh liếc tôi, trách:

"Lại nói nhăng nói cuội gì vậy? nhóc Thuyên đói rồi, ban nãy trong yến tiệc nó không ăn được gì, chỗ em có đồ ăn không?"

Vừa khéo Thuỵ Hương đang dọn lên nồi tổ yến chưng bát bửu bốc khói nghi ngút cùng mấy vò rượu hoa đào.

Cung nhân trong Quân Hoa cung nhìn thấy hoàng hậu ngồi xuống chiếu đều không được tự nhiên, đứng một bên cung kính cúi đầu. Chị Trinh thấy thế liền cười nói:

"Hôm nay là ngày cuối năm, cũng sắp sửa bước sang năm mới, các em đều ngồi xuống chung vui cùng chị em bọn ta cho thân mật."

Đôi lúc tôi cảm thấy một người có thể xem nhẹ tất cả mọi thứ như chị Trinh vừa khó hiểu, vừa có chút gì đó đáng thương. Nếu không phải ngay từ bé đã có suy nghĩ chững chạc hơn người thì cũng là bị hoàn cảnh ép phải như thế. Một người phụ nữ vừa bước qua tuổi hai mươi đã vội buông bỏ mọi thứ, tuy tôi cũng là phụ nữ nhưng cũng không thể lý giải được gì.

Đang trầm tư suy nghĩ chợt nghe chị Trinh khẽ kêu lên:

"Thuyên, không được uống, đây là rượu!"

Đợi chị ta hét xong thì thằng nhóc đã nốc hết một ly.

Nhóc Thuyên đôi má phúng phính ửng đỏ, trở trên cực kỳ hợp mắt với bộ quần áo mà nó đang mặc, nghe thế chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Mẹ ơi cái này ngon quá, con muốn uống nữa!"

Tôi dỡ trán, thật là hết nói nổi. Thằng nhóc này tương lai ắt hẳn là một nhân tài đây.

Cơm no rượu say thì đã bước sang năm mới, tên nhóc Thuyên đã ngủ từ lúc nào. Tôi cứ lôi lôi kéo kéo chị Trinh đòi mừng tuổi, chị Trinh trong người không có baol lì xì, vì thế mất oan đôi bông tai vào tay kẻ cướp trắng trợn là tôi.

Continue Reading

You'll Also Like

14.4K 809 66
Truyện lấy cảm hứng từ Tấm Cám và những giai thoại lịch sử dưới thời vua Trần Anh Tông. Trần Thương Thương là một cô sinh viên đang ngày ngày bận lên...
2.8M 238K 96
Tên truyện: Thần thật là yếu đuối Tác giả: Mã Hộ Tử Quân Nguồn: Tấn Giang Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, cổ đại, cung đình hầu tước, niên thượng, ngọ...
129K 6.6K 47
Tác giả : Lục Ưu Đàm ❗️ Lưu ý nhỏ : truyện khá nhẹ nhàng, ít từ tục, ít tình tiết Hàn xẻng sến súa. Có thể nhàm chán đối với một số bạn thích drama...
66.2K 3.9K 59
Thể loại: Xuyên không, Cảm hứng lịch sử, hài hước, 1% kì ảo, 1x1, HE Tên truyện: Có "chàng" Ngự sử thời Trần. GỠ MÌN: Bối cảnh thế giới song song, th...