Ngoại Truyện 9: Nguyên Đào (2)

Start from the beginning
                                    

Hôn lễ của ta và nàng diễn ra khi chưa đầy một tháng kể từ ngày chúng ta gặp nhau, ta lúc này vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật, luống cuống tay chân làm theo hết thảy mọi thứ mà anh cả Tự chỉ dẫn, bên cạnh đương nhiên không thể thiếu anh hai Úy ôm bụng cười bò.

Ta nắm chặt lòng bàn tay, thầm dặn lòng xong xuôi mọi chuyện nhất định phải tẩn cho anh ta một trận mặc kệ anh ta có thân phận gì, bất kể lớn nhỏ gì hết ráo.

Tính tình ta vốn cứng nhắc, nên ta có thể cảm nhận rõ gương mặt mình hẳn là đang đỏ lựng như quả đào chín cây. Giữa tiết trời thu se lạnh ấy vậy mà ta lại đổ đầy mồ hôi trên trán, giọt mồ hôi lăn xuống hai bên thái dương, chảy xuống cằm rồi rơi trên tay áo ta ướt đẫm.

Cô công chúa nhỏ vẫn ở ngay bên cạnh ta, yên lặng theo ta bái lạy cha mẹ trời đất, đôi bàn tay nhỏ xíu nằm trong tay ta khẽ run.

Ta bất chợt căng thẳng, không biết dưới lớp khăn lụa mỏng có phải là cô nàng tinh nghịch đã chỉ tay vào mũi ta ngày hôm ấy hay không, lại ngẫm nghĩ hai nàng là song sinh, liệu có khi nào cha ta sẽ hỏi cưới nhầm người?

Lúc chỉ còn hai người chúng ta, trái tim ta bỗng dưng treo ngay trên cổ họng, ta chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ căng thẳng vì một người con gái như thế.

May sao lúc ta vén khăn che mặt, vừa nhìn thoáng qua một cái ta đã biết ngay đó là cô nàng ta hằng tơ vương.

Những tưởng chỉ một mình ta bối rối bởi tình huống này, ai ngờ cô nàng liều lĩnh ấy lại còn căng thẳng hơn cả ta, vừa trông thấy mặt ta đã vội rối rít xin lỗi.

Sau này theo lời nàng thuật lại, là vì hôm ấy sắc mặt ta lạnh lùng quá mức, nàng cứ tưởng đâu ta vẫn còn giận dỗi vì chuyện nàng nhận nhầm người.

Ta bật cười, lúc này nàng mới giương đôi mắt xoe tròn kinh ngạc nhìn ta, mãi một lúc lâu thì ngơ ngẩn bảo:

"Ôi, chàng cười lên trông đẹp quá."

Đây cũng là lần đầu tiên có người khen ta như vậy, quả thực khiến ta không biết phản ứng thế nào. Thời đại bây giờ kể cả công chúa trong cung cũng có thể táo bạo như vậy hay sao?

Cha ta có vẻ rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều, cuộc sống tân hôn của ta cha ta chưa từng can thiệp tới, có vẻ chỉ đơn thuần là cha muốn cưới một người con gái tốt đẹp nhất cho ta thôi.

Kể từ ngày đó ta và Thượng Trân sống một cuộc sống rất kỳ lạ. Tính tình của nàng trái ngược với ta, nàng tinh ranh đến độ đôi khi ta đành phải khoanh tay bất lực nhìn nàng thở dài. Có điều nàng không giống chị thứ hành động bất chấp theo cảm tính của ta, nàng rất có mắt nhìn, ít nhất là đối với cha ta chưa hề để lộ ra sơ hở.

Ngày đầu cùng ta làm vợ chồng, nàng vừa biết tên ta đã che miệng cười trộm rồi ấp úng bảo Cấm thành cũng có một cung điện gọi là Quan Triều. Ta ho khan mấy tiếng, sau đó nghe cha ở bên cạnh bật cười bảo:

"Vậy gọi nó là Nguyên Đào, Nguyên Đào trong nguyên nguyên kinh ba đào hải lãng."

Ta kinh ngạc nhìn cha, có phần không tin vào tai mình. Thực ra cha ta rất bài xích việc mấy đứa chúng ta học theo lề lối của bọn phương Bắc, người Việt cũng ít ai tự đặt tên hiệu cho mình. Riêng ta cũng chỉ vì là một kẻ yêu thơ ca nhạc họa nên tự ý bày vẽ, trước giờ cha cũng chưa từng gọi ta như thế bao giờ.

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngWhere stories live. Discover now