Chương 8: Có Cành Hồng Hạnh Kịp Quay Đầu

Start from the beginning
                                    

Tôi đành để yên cho anh ta nắm tay mình, rồi nhỏ giọng nói:

"Dù sao cũng cảm ơn anh!"

Tôi nghe anh ta phì cười một cái như có như không, giọng điệu trêu chọc:

"Tôi cứu em vì em là em nuôi của tôi, chứ đừng tưởng bở là tôi có ý gì với em nhé!"

Tôi không phản bác anh ta, có lẽ anh ta đã quên đêm hôm kia tỏ tình với tôi mùi mẫn thế nào rồi. Ha ha.

Về tới vương phủ thì trời cũng gần sáng. Bởi vì sự kiện tôi bị bắt cóc được giấu nhẹm nên cũng chẳng ai hay biết gì ngoại trừ anh ba và anh cả nhà này, ngoài ra thì chị dâu và tôi cũng được coi như người trong cuộc. Tôi ghé phòng chị ăn chực, sẵn tiện nghe chị kể đầu đuôi mọi chuyện, dù sao chưa hiểu rõ được mọi bề thì tôi sẽ khó chịu lắm lắm.

Thì ra kẻ đó tên là Trần Khánh Dư, được mệnh danh là Thiên tử nghĩa nam của tiên đế, hiện đã làm quan đến chức Tử phục Thượng vị hầu, quyền chức Phán thủ. Nói tới người này thì chỉ có một câu để diễn tả anh ta, đó là tài không đợi tuổi, anh ta mười lăm tuổi, tức năm cuối Nguyên Phong, đã có công nhân sơ hở đánh úp bọn Thát Đát, sau đó lại thắng lớn khi đánh người Man ở vùng núi. Khi đó uy tín anh ta cao, nên được tự do ra vào cấm cung. Tôi thở dài, thời đấy chắc có lẽ tôi chưa sinh ra, nên đầu cua tai nheo ra sao thì tôi không tài nào biết được.

Nói chung chị Quỳnh Trân giống như người tình nuôi từ bé của anh ta, đến khi trưởng thành thì bị kẻ khác chặng đường đánh cướp, nói không tức mới là chuyện lạ. Bởi thế anh ta hôm nay tìm đến đây chắc là hạ quyết tâm rồi. Nhưng xui xẻo giữa đường lại xuất hiện một kẻ phá đám là tôi đây.

Chị Quỳnh Trân không hề cố kỵ tôi, chị kể:

"Thật ra đêm đó chị cũng có dự định đi rồi, nhưng lúc chị vào trong mới hay là anh cả em đã nghe hết mọi sự. Ngoài dự đoán của chị, anh lại xin lỗi vì đã tự ý ngỏ lời xin cưới chị với Thượng hoàng. Chị nghiền ngẫm lại từ trước đến nay anh cả em chưa một lần để chị chịu khổ, chuyện thì cũng đã rồi, chị cũng không muốn để một trong hai người phải liên luỵ vì chị nữa. Có lẽ từ đây về sau chị phải thay đổi, phải thật lòng thật dạ hơn với anh ấy mới không cô phụ một tấm chân tình. Còn về Khánh Dư tuy anh ấy rất tốt, nhưng quá khứ ấy mà, có níu lại được đâu."

Tôi gật đầu liên tục, phần vì chị nói phải, phần vì món vịt hôm nay ngon quá.

Chị dâu lại nói tiếp:

"Nhưng không ngờ tới anh ấy lại bắt em đi. Lúc Quốc Tảng tìm đến anh cả mách chị cũng đã hồ nghi rồi, thêm việc em mất tích trong đêm lại khiến chị càng chắc chắn. Nhưng có một chuyện chắc cả đời này chị cũng không quên được, lúc chị đưa Quốc Tảng và anh cả em đến chỗ hẹn, ánh mắt anh ấy nhìn chị vừa thất vọng vừa đau thương, giống như không thể tin được chị đã phản bội mình vậy."

Tôi nghe chị nói, chỉ lưu tâm chỗ tại sao Quốc Tảng lại biết tôi mất tích trong đêm nhỉ, là anh ta quay lại tìm tôi chăng?

Tôi chỉ biết an ủi chị rằng chuyện qua rồi, tương lai phải sống thật tốt. Còn riêng Trần Khánh Dư, tôi không biết anh ta sẽ chọn con đường nào, là hận hay buông, là giải hay kết? Có điều sự nghiệp của anh ta kể từ đây cũng coi như là tiêu tan thành mây khói. Thời gian qua nhanh, cũng sẽ chẳng còn ai nhớ tới đoạn tình cảm này ngoài những người trong cuộc, còn tôi, chỉ mang tâm lý hóng hớt của một kẻ bị liên luỵ, ăn ngủ vài bận là quên sạch sành sanh.

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngWhere stories live. Discover now