Chương 5: Có Kẻ Bị Giáo Đâm Đùi

Start from the beginning
                                    

Từ ngày Phạm Ngũ Lão vào phủ, cuộc sống của tôi như đảo lộn hoàn toàn. Nói đảo lộn ở đây cũng không hẳn là xấu, ví như việc một người võ nghệ còn cao hơn cả Quốc Tảng xuất hiện thì đương nhiên vị thế của anh ta ở trong phủ phải khác đi rồi. Phạm Ngũ Lão vào phủ một tháng thì anh ta chính thức đảm nhận việc tập võ cho bọn người chúng tôi, bao gồm cả bốn vị vương nhỏ.

Nói về nhân phẩm, Phạm Ngũ Lão đương nhiên có nhân phẩm cực kỳ tốt, kính già yêu trẻ, khiêm tốn lễ độ. Nói về tính tình, Phạm Ngũ Lão bình ổn chững chạc. Nói về tác phong, Phạm Ngũ Lão thoải mái phóng khoáng. Nói về tài, Phạm Ngũ Lão ngoài võ nghệ cao siêu, thuộc lào binh pháp, đã vậy còn là một người hay chữ thích văn chương. Nói về nhan sắc, ái chà, anh ta tuy dung mạo không bằng mấy vị vương nhỏ kia, nhưng bộ dáng cao to, phong độ ngời ngời, mỗi khi cười là làm cho đám con gái chúng tôi điêu đứng.

Tôi cảm thấy Phạm Ngũ Lão xuất hiện trên đời vô cùng hi hữu. Tại sao ư, bởi vì anh ta giống như thần tiên hạ phàm vậy, tôi chưa từng thấy anh ta có khuyết điểm gì để kể ra cả, đúng là tạo hoá bất công.

Ngũ Lão trở thành thầy tôi, tôi không cần phải chịu nắng nôi hành hạ của Quốc Tảng, mặc dù những ngày cuối cùng làm thầy anh ta đã có chút dịu dàng, nhưng thoát khỏi anh ta vẫn khiến tôi thở phào một cái. Tâm hồn tôi kể từ ngày đó dần được chữa lành, tôi có thể tự tin khẳng định chắc nịch một câu rằng tôi không còn sợ Quốc Tảng nữa.

Điều khó chịu ở đây là chị Anh Nguyên liên tục tác hợp cho tôi với Phạm Ngũ Lão, mặc dù tôi với anh ta cũng chả thân thiết gì, người thân thiết với anh ta nhất trong phủ này là Quốc Uất, sao chị ta không tác hợp cho hai người nọ luôn đi. Người ta bảo triệu chứng đầu tiên của một tình yêu chân thật ở người con trai là sự rụt rè, còn ở người con gái là sự táo bạo, Phạm Ngũ Lão đối với chị ta thật sự là rụt rè, còn chị ta đối với Phạm Ngũ Lão cũng rất táo bạo, là táo bạo tác hợp cho bọn tôi.

Bởi thế lần này đối tượng tiếp theo khiến tôi hoảng hốt là chị Anh Nguyên.

Tháng năm là Tết Đoan Ngọ, cũng là ngày giỗ quốc mẫu Âu Cơ. Rằng: "Tháng Năm ngày tết Đoan Dương, là ngày giỗ Mẹ Việt Thường Văn Lang."

Buổi sáng vừa rời giường là Đan Thanh đã đem sang cho tôi một bát cơm rượu to, nghe bảo ăn để giết sâu bọ và bệnh tật trong người gì đấy. Có lẽ chính vì thế mà ngày này còn được gọi là ngày giết sâu bọ. Tôi rửa mặt súc miệng xong thì mang bát cơm rượu sang phòng của chị Anh Nguyên, buổi sáng chị ta hay bỏ bữa lắm.

Chị Anh Nguyên quả nhiên đang ngồi chống cằm trên bàn, tay cầm muỗng chọc chọc vào bát cơm rượu còn y nguyên, mà ánh mắt thì như nhìn vào nơi nào xa xăm lắm, đến nỗi tôi đã ngồi xuống được một lúc lâu mà chị ta vẫn còn chưa hay biết gì. Trong đầu tôi lập tức nhảy số, hôm qua thầy Phạm dạy võ của bọn tôi đã rời phủ về nhà ăn Tết Đoan Ngọ với mẹ của anh ta rồi.

Tôi làm ra vẻ nghiêm trọng hô lên:

"Ủa anh Ngũ Lão, sao anh quay lại sớm thế?"

Ai ngờ chị ta thật sự tỉnh hồn, vội vàng đứng dậy sửa sang đầu tóc. Lúc phát hiện ra tôi đùa dai, chị ta đánh tôi một cái đau điếng. Tôi ôm vai, cười trêu:

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngWhere stories live. Discover now