Love Someone [End]

By chanhchua310

209K 24.6K 6.5K

When you love someone, you open up your heart If you love someone, you'll afraid to lose them... More

Giới thiệu
1. Họp mặt cuối tuần
2. Là Đức Anh đó!
3. Bố là đồ dễ dãi
4. Sau này em lớn...
5. Không phải là anh trai
6. Đức Anh giận dỗi
7. Bố Trường, bố Huy
8. Fansipan, Sa Pa
9. Anh có nhớ em không?
10. Đức Anh đâu rồi?
11. Tự trách bản thân
12. Sửa lại bản án
13. Em thế nào rồi?
14. Tao muốn kiện!
15. Hà Nội và Đức Anh
16. Nằm không trúng đạn
17. Anh Thanh lườm Chinh!
18. Hồng trong nhà kính
19. Chọn ngày làm việc
20. Mất hết hình tượng
21. Mua nhà không Dương?
22. Mùa hè năm 18 tuổi
23. Mê trai vừa thôi
24. Bác cứ từ từ
25. Mày thi trường nào?
26. Chị của tôi ơi!
27. "Đẹp lão đó chú!"
28. Mạng lưới quen biết
29. Từ từ rồi yêu
30. Răng khểnh, mắt hí
31. Bùi Trần Tư Ỉn
32. Là anh quá đáng!
33. Em tên là Đức Anh
34. Tạm thời vậy đi
35. Tao không đủ cao
36. Mục tiêu cuộc sống
37. Mày thích Uyên hả?
38. Ông thích tôi á?
39. Vì tao tin mày
40. Học viện Hải quân
41. Thông báo trúng tuyển
42. Đặt hết niềm tin
43. Cái cớ mà thôi
44. Con giống bố thôi!
45. Đều là trẻ con
46. Thằng con nhà chúng ta
47. Bố của con đâu rồi?!
48. Càng lớn càng đáng yêu
49. Xanh hay là trắng?
50. Nhìn người phía xa
51. Tạo ra cơ hội
52. Bốn người chúng ta
53. Lâu ngày tụ tập
54. Càng nghĩ càng giận
55. Hồng Ân và Đức Anh
56. Nhìn anh mà nói!
57. Đó là cách anh yêu
58. Ân không đồng ý!
59. Vượt tầm kiểm soát
60. Ngã ba thời tiết
61. Ân thích Đức Anh
62. Ế quá chời ế!
63. Lại đi du lịch!
64. Hết sức mù quáng
65. Cảnh cáo từ Xuân Trường
66. Câu hứa năm ấy
67. Trần Kiệt thay đổi
68. Bệnh viện Minh Dương
69. Thanh Hoá hay Hà Nội
70. "Nam về tìm chú mà!"
71. Bọn chị quen rồi
72. Một đám ồn ào
73. Đồng bọn 'đam mê'
74. Đến rồi sẽ gặp
75. Ai là 'đại gia'?
76. Đăng không ăn cay
77. Ân ái cho ai xem?!
78. Nhặt con ở gốc cây
79. Ở lại để làm gì?!
80. Mãi là con của bố!
81. 'Anh sẽ về sớm'
82. Tôi đã tin anh
83. Đến viện như về nhà
85. Kiện cho Đại trắng tay
86. 'Nhà tan cửa nát'
87. Sầu lo của Đình Trọng
88. Thành Chung biến mất
89. Chỉ là một vở kịch
90. Gặp nhau ở bệnh viện
91. Phản bội lòng tin
92. 'Tao thật sự ghét mày!'
93. Hình ảnh trong kí ức
94. Cả nhà đoàn viên
95. Hẹn hò thăm bệnh
96. Ở nhà ăn cá nướng
97. Tiêu chuẩn của Hồng Ân
98. Nói chuyện với bác Trường
99. Sáu người thăm bệnh
100. Bốn nàng công chúa
101. Cùng Bảo đi mua sắm
102. Khi nào thì tốt nghiệp?
103. Đình Trọng giận dỗi
104. Bất mãn của Đình Trọng
105. 'Em thích anh lắm!'
106. "Lúc đó anh 15 tuổi."
107. Đừng đùa với lửa
108. Bị bắt quả tang
109. Đức Huy cứu giá
110. Tặng quà cho Quang Đăng
111. Quà của Quang Bảo
112. Khổ của Thái An
113. Xác nhận lần cuối
114. Sự thật đằng sau
115. Vô tư đến vô tâm
116. Gia đình Thanh Phượng
117. Đi dạo buổi tối
118. Nhặt hay không nhặt?
119. Còn ai tên Dũng?
120. Không thể quay đầu
121. Mình cãi nhau đi!
122. Ngựa quen đường cũ
123. Giảm nửa giá, bao ship
124. Vô sản trong vô sản
125. Không kí là không kí!
126. Chó là của tao!
127. Ngày 17 tháng 11
128. Hót gơn kem trộn
129. "Em có xinh không?"
130. "Ghen gì? Em chả thèm!"
131. Kết quả xét nghiệm
132. Công Phượng nổi giận
133. Gà bay chó sủa
134. Bút sa gà chết
135. Mấy đứa con nít
136. Quà cho Hạ Dương
137. Anh quân nhân gương mẫu
138. Phải oánh nhau luôn!
139. Xuất hiện tình địch
140. Quyết định li hôn
141. Một người, hai chó
142. "Anh nói xong chưa?"
143. Có gì tốt đâu...
144. Thắc mắc của Hồng Ân
145. Anh rất tốt, nhưng...
146. Anh của ngày xưa
147. Anh thật mưu mô!
148. Thử một lần thôi
149. Em không có giận
150. Mọi chuyện tốt đẹp
151. Đồng ý với anh nhé?
152. Béo lên một vòng
153. Gương vỡ đã lành
154. Trở về với các bố
155. Cách viết chữ 'Phượng'
156. 'Game Over'
157. Trả tiền mừng cưới
158. Hôn nhân chính trị
159. 'Em bảo gì cơ?'
160. Ánh mắt 'thân thương'
161. Là lễ đính hôn?
162. Lời Bảo Uyên muốn nói
163. 'Đúng! Mày không xứng!'
164. '419, ok không?'
165. 'Ê Trường, li hôn đi!'
166. Lí do kích động
167. 'Vâng, là khó dạy!'
168. 'Nó sỉ nhục cháu...'
169. Có chuyện lừa gạt
170. Một bài hát vui
171. Đứng về phía anh
172. 'Anh là trai thẳng.'
173. Sofa thuộc về ai
174. Ai sai, ai đúng
175. Thằng nhóc 'con anh Dũng'
176. Cà phê không đường
177. Mười tuần, mười bảy ngày
178. 'Bảo' đến tới mông rồi!
179. 'Em xin lỗi Toàn đi!'
180. Con nhà người ta
181. Là thật hay giả
182. Kẹo và trâu vàng
183. Bán kết SEA Game
184. Một ly trà sữa đào
185. Cà khịa một chút...
186. Ai công ai thụ?
187. Mình về đi anh.
188. Lắm tay nhau thật chặt
189. Mình chia tay đi!
190. Tài liệu nghiên cứu
191. Em đi tìm Đăng
192. Cho tao mười năm
193. Tao nói tao thích mày...
194. Mày vui là được
195. When you love someone...
Lời cuối

84. Kết quả xét nghiệm

984 138 50
By chanhchua310

Một lát sau, 'chú Long' trong lời Thành Nam mang một hộp cháo đến. Thành Nam nhận cháo, đỡ Thành Chung dậy rồi nhẹ giọng bảo, "Bố ăn tí cháo đi, sáng giờ còn chưa ăn gì cả."

Thành Chung nghe vậy mới nhớ buổi sáng đã bảo cùng con trai đi ăn, sau lại xảy ra xung đột. Thành Chung vội hỏi, "Thế con ăn gì chưa?"

Thành Nam lắc đầu, "Con chưa ăn, đợi bố ăn xong thì con ra cổng bệnh viện kiếm cái bánh mì ăn cũng được."

"Sao vừa nãy không bảo chú Long mua luôn cho con một phần?" Thành Chung đau lòng nói.

Thành Nam le lưỡi cười, "Con lo cho bố nên quên mất."

"Cháo bố ăn cũng không hết, bố con mình chia nhau một nửa đi." Thành Chung đề nghị.

Thành Nam nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Hai bố con vui vẻ mỗi người một câu chia nhau hộp cháo còn hơi ấm.

Văn Đại bên này bị sự lạnh lẽo vây quanh. Thành Chung không đoái hoài anh, con trai cũng không thèm đếm xỉa tới anh. Văn Đại từ chỗ ngồi đứng dậy, đi ra ngoài hít thở không khí.

Đợi Văn Đại rời đi, nét cười trên mặt Thành Chung cũng biến mất, đổi thành mặt ủ mày chau.

"Bố làm sao vậy ạ?" Thành Nam lo lắng hỏi han.

Thành Chung vươn tay che mắt, "Đột nhiên đầu bố hơi đau, để một tí nó lại bình thường thôi."

Thành Nam đặt hộp cháo lên bàn nhỏ bên cạnh, khó chịu ra mặt, "Sao bố phải đau lòng vì người đã phản bội chứ? Người ta càng như thế bố phải càng mạnh mẽ hơn. Bố anh yêu biết bố dễ mềm lòng nên mới giả vờ quan tâm để bố tha thứ đấy."

Thành Chung nghe nhưng không đáp. Cậu thật sự mệt mỏi trong cái vòng luẩn quẩn có hỏi nhưng không có câu trả lời này.

Chẳng bao lâu sau Văn Lợi đã đến, xe cấp cứu của bệnh viện Minh Dương chở Thành Chung trở về nơi mà cậu ở suốt gần một tháng nay. Thành Nam đi cùng với bố. Còn Văn Đại đi xe riêng nối đuôi sau.

Văn Lợi nhìn thảm cảnh của Thành Chung còn trêu ghẹo, "Hay cậu dứt khoát nhập hộ khẩu vào bệnh viện luôn đi? Mới xa nó chưa được một ngày đã vội về."

Thành Chung cũng cười, "Chắc phải vậy anh ạ."

Riêng Thành Nam cau mày hỏi lại, "Mới xa chưa được một ngày là sao ạ? Vậy ra trước đó bố cháu cũng đã nằm viện rồi sao?"

Thành Chung hoảng hốt, cậu quên mất chuyện mình đang giấu con trai. Thành Chung đành bất đắc dĩ mà trả lời, "Trước khi gặp con thì bố đang nằm viện."

Thành Nam bất động nhìn bố, rồi lắp bắp, "Thật... thật... sự đang nằm viện ạ? Một mình sao?"

Văn Lợi xác nhận, "Không một mình thì mấy mình? Ông bố kia của cháu biệt tăm biệt tích, cháu thì ở xa. Mà bố cháu còn muốn giấu mọi người nên tất nhiên ông bác họ của cháu cũng không hay biết. Lúc tìm người nhà bệnh nhân mà chẳng biết phải đi tìm ai. Toàn là bác đứng ra kí giấy thôi đấy."

Thành Nam vịn tay bác Văn Lợi, lo lắng hỏi, "Bố cháu bị bệnh gì ạ? Sao lại phải nhập viện? Bác Lợi... bác nói cho cháu biết đi."

"Ung thư dạ dày giai đoạn hai, bác vừa nhận được kết quả vào sáng nay." Văn Lợi không do dự trả lời thẳng, "Nhưng với tâm trạng của người bệnh như bố cháu thì tế bào ung thư càng có cơ hội sinh sôi, chuyển sang giai đoạn ba chắc cũng không lâu nữa."

Thành Nam như bị sét đánh cái đùng, không tin được mình đã nghe những gì. Thành Chung khá hơn một chút, vì dù sao cậu cũng đã được Văn Lợi chuẩn bị tâm lí khi làm xét nghiệm.

"Không... không thể được... không thể như vậy..." Thành Nam lắc đầu lẩm bẩm, "Sao có thể như thế được... Bố..." Cậu nhóc hết nhìn Thành Chung rồi nhìn Văn Lợi như cầu xin hai người phủ định cái tin tức như trời giáng xuống này, hãy nói với Thành Nam rằng đó chỉ là một trò đùa mà thôi.

Thành Chung vươn tay nắm chặt tay con trai an ủi, "Bố không sao đâu, lúc trước bác Lợi có bảo bố vẫn có thể chữa trị, sống thêm được bốn, năm năm nữa."

Thành Nam bất giác rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, "Bố ơi..."

Thành Chung nhỏ giọng trấn an con trai, luôn miệng bảo rằng mình không sao, bệnh này có thể chữa, Thành Nam đừng lo lắng quá, còn nói những chuyện vui vẻ nhằm đánh lạc hướng cậu nhóc.

Văn Lợi lắc đầu, cảnh tượng này trong cuộc đời bác sĩ của anh đã gặp qua vô số lần. Cuộc sống không có gì là hoàn mĩ cả, có người sinh ra rồi lại có người mất đi, như một vòng tuần hoàn của tạo hoá. Cho nên mới nói, khi còn được sống, hãy quý trọng từng ngày mà sống thật hạnh phúc.

Tin tức đến tai Văn Đại là sau khi Thành Chung đã nằm yên ổn trong phòng bệnh của mình chìm vào giấc ngủ. Anh siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà Văn Đại cũng chẳng thấy đau.

Thành Nam cực kì tức giận, cậu lớn tiếng gào thét, "Bố vui chưa? Bố em yêu có lỗi gì với bố không? Sao bố lại đối xử với bố em yêu như vậy? Bác Lợi bảo rồi, nếu tâm trạng của bố em yêu vẫn kém như bây giờ thì bệnh sẽ phát triển nhanh hơn. Bố định ở đây để chọc tức bố em yêu à? Bố đi đi, bố về với tình nhân của bố đi! Đừng ở đây nữa, để cho bố em yêu được yên!"

Văn Đại cũng bốc hoả, "Con thì biết cái gì? Chuyện của người lớn, con nít thì để yên cho người lớn giải quyết. Con tưởng mỗi mình con đau lòng sao? Bố cũng là người, cũng biết đau vậy? Con nghĩ con lo lắng nhất? Bố mới là người muốn phát điên đây!"

Thành Nam trừng đôi mắt đỏ hoe, chỉ vào ngực Văn Đại, "Bố là người, thế bố em yêu không phải là con người sao? Bố em yêu vừa đau về thể xác, vừa bị bố dày vò về tinh thần kia kìa! Con hỏi bố, bố đau cái gì? Lo lắng cái gì? Bố đang diễn cho ai xem? Con là con nít, vậy bố là người lớn thì cư xử như một người lớn đi ạ! Con không muốn trở thành thằng hỗn láo, nhưng nếu bố cứ như vậy, đừng trách con. Nếu bố em yêu xảy ra chuyện gì, con sẽ hận bố suốt đời!"

Thành Nam nói xong, cố gắng nhịn xuống xung động mà bỏ đi trước. Văn Đại đứng ở góc hành lang quạnh quẽ. Kế hoạch của anh trật khỏi đường ray, không biết còn kịp vãn hồi.

——-

Ung thư dạ dày giai đoạn 2:
- Người bệnh sẽ có cảm giác buồn nôn, nôn mửa sau mỗi bữa ăn. Bị đầy bụng, chướng bụng, chán ăn, ợ chua.
- Nếu chữa trị kịp thời thì khả năng chữa khỏi, nếu di căn quá phân nửa thì khả năng khỏi bệnh rất ít.
- Nếu có tinh thần lạc quan, an tâm điều trị thì thời gian sống còn của bệnh lý này có thể kéo dài từ 3-5 năm, hoặc cũng có thể lâu hơn, tùy theo thể trạng của người bệnh.

Ung thu dạ dày giai đoạn 3:
- Đau bụng nhiều, dữ dội hơn. Cơ thể người bệnh mệt mỏi, thiếu máu, suy nhược cơ thể. Bị rối loạn tiêu hóa xảy ra thường xuyên hơn. Đi ngoài bị ra máu. Khó nuốt thức ăn.
- Bác sĩ sẽ áp dụng phương pháp điều trị phù hợp để kéo dài sự sống cho bệnh nhân, chữa dứt điểm thì có lẽ vô cùng khó khăn.
- Không có câu trả lời chuẩn xác cho vấn đề này, tùy thuộc vào tinh thần sống và liệu pháp điều trị của bệnh nhân. Ở giai đoạn 3 thì chỉ có 15% bệnh nhân sống được trên 5 năm mà thôi.

——-

Drama siêu to khổng lồ nhỡ tay bỏ vào hơi lố ớt, mời mọi người thưởng thức =)))

Continue Reading

You'll Also Like

1M 61.8K 119
Kira Kokoa was a completely normal girl... At least that's what she wants you to believe. A brilliant mind-reader that's been masquerading as quirkle...
3.8K 91 9
bunch of taekook oneshots top~ tae bottom~ jungkook ◇fluff ◇angst ◇other ships included ◇little space (may be)
93.1K 8.6K 58
Câu chuyện kể về bạn nhỏ Trọng Đại thích bạn lớn tên là Văn Đức =))) [KHÔNG CHẤP NHẬN CHUYỂN VER]
35.5K 4K 42
Writer: Min béo Editor: Nam An (Anna Trần)