31. Bùi Trần Tư Ỉn

1.3K 157 81
                                    

Đức Chinh ngay lập tức xua tay, "Không được!!!!!"

"Chú Chinhhhhhh."

"Chú nói không được là không được. Mấy đứa mè nheo quá đi mất, chú trốn bây giờ." Đức Chinh thấy tình hình không ổn bèn đanh giọng hù doạ.

Đám cháu trai đang ngồi cắn hạt dưa đối diện cười như được mùa. Quang Bảo còn trêu chọc ông bác nhà mình, "Bác Chinh được mấy cô cháu gái yêu quý quá."

Đức Chinh đứng bật dậy đầy tức giận, "Không cho mấy đứa ăn cơm nữa, đi về, đi về hết đi!"

Trần Kiệt vừa đi chợ về cất hết đồ vào bếp rồi trở ra, khoanh tay đứng ngoài lạnh giọng, "Trêu người lớn vui quá nhỉ? Thiên vào bếp nấu cơm, Bảo, Đăng giúp Thiên một tay! Khánh và Uyên không nhây nữa, giúp chú Dũng sắp xếp hành lí. Ân xuống bếp gọt hoa quả."

Cả đám nhận lệnh luôn mồm vâng dạ, lũ lượt đứng dậy đi làm nhiệm vụ đã được giao. Khung cảnh trở nên vắng vẻ còn mỗi Đức Chinh và Trần Kiệt nhìn nhau.

"Cháu vào xem Cò thế nào, chú từ từ thong thả." Trần Kiệt nói rồi cũng đi thẳng vào phòng trong.

Đức Chinh chống hông nhìn bóng Trần Kiệt cảm thán, "Con nhà quan tiếng nói nó khác hẳn nhà mình."

Tiến Dũng phì cười lắc đầu.

Về Đức Anh, lúc sáng vẫn còn khoẻ mạnh, chẳng hiểu sao khi Trần Kiệt bảo đi chợ mua thức ăn lại bị đau đầu, cáo ốm ở nhà không đi, đùn đẩy bảo Hồng Ân đi thay.

Hồng Ân vẫn nhớ thương lọ mắm tép nên từ chối đi cùng Trần Kiệt, ở nhà chạy theo năn nỉ chú Đức Chinh và chú Tiến Dũng. Thế rồi cuối cùng một thân một mình Trần Kiệt đi chợ.

Đức Anh được Trần Kiệt kéo vào phòng bắt nằm nghỉ, dặn dò đủ kiểu rồi mới đi. Đức Anh một mình lăn lộn trong phòng đến tận lúc này.

"Đã đỡ hơn tí nào chưa?" Trần Kiệt ngồi ở mép giường vươn tay sờ đầu Đức Anh kiểm tra nhiệt độ.

Đức Anh gạt tay Trần Kiệt ra nhỏ giọng, "Em không sao, nằm chút là khoẻ, anh cứ đi làm việc của mình đi."

"Em đó, mỗi lần ốm lại thế, chẳng biết dỗi hờn cái gì, người cũng lớn rồi mà không biết tự lo cho bản thân." Trần Kiệt nhíu mày, "Lúc nào cũng làm người khác lo lắng."

Đức Anh ỉu xìu, "Em xin lỗi."

"Anh chẳng muốn nghe câu này chút nào. Em nói mãi câu này không mệt sao? Suốt ngày xin lỗi rồi lại xin lỗi." Trần Kiệt nói đầy buồn bực, "Thôi anh ra ngoài xem đám nhóc kia quậy đến đâu rồi, em nằm thêm tí, khi nào xong anh vào gọi em."

Đức Anh gật nhẹ đầu, nhìn theo động tác rời đi của Trần Kiệt mà mắt đỏ lên, thầm nói, "Không xin lỗi thì em nên nói gì mới tốt hơn đây?"

Đức Anh nằm suy nghĩ một lát rồi ngủ quên mất lúc nào không hay. Trần Kiệt đi vào lần thứ hai cậu cũng không tỉnh giấc.

Anh lại ngồi xuống bệnh cạnh, dùng ngón tay gạt tóc mái đã dài của Đức Anh sang một bên. Trần Kiệt lặng lẽ nhìn cậu ngủ một lúc, tay bất giác xoa mặt cậu trai đang nằm đó.

"Anh Kiệt!"

Tiếng gọi khẽ làm Trần Kiệt giật mình, nhìn ra cửa thấy Hồng Ân đang che miệng cười trêu chọc. Trần Kiệt mặt không nóng, tim không đập nhanh, trái lại còn vẫy Hồng Ân đi vào phòng.

"Cười cái gì?"

"Em cười người nào đó tranh thủ lúc người ta ngủ giở trò nha." Hồng Ân cười đến là vui vẻ.

"Giở trò gì?" Trần Kiệt giả vờ hỏi lại.

"Thì thế này." Hồng Ân bắt chước hành động vén tóc mái lên của Trần Kiệt, dùng tay mình gạt tóc của anh lên.

"Còn thế này." Hồng Ân lại dùng cả bàn tay dán lên mặt Trần Kiệt xoa một trận.

Đức Anh bị tiếng ồn làm tỉnh, hé mắt thấy đúng hai cảnh này của Hồng Ân thì không tự chủ nhắm tịt mắt lại, giả vờ xoay người vào trong, tiếp tục ngủ.

Trần Kiệt mặc kệ Hồng Ân trêu, quay lại vỗ mông Đức Anh gọi, "Dậy thôi."

"Bùi Trần Tư Ỉn, không được vỗ mông em, để em ngủ một chút đi." Đức Anh lần nữa gạt tay Trần Kiệt, dùng giọng ngái ngủ la lên.

"Khụ." Hồng Ân nhịn cười tới mức ho khan, "Bùi Trần Tư Ỉn á?"

"Lương Cò! Thức dậy! Em ngủ rồi tối làm sao mà ngủ được nữa?" Trần Kiệt nhất quyết không để Đức Anh yên.

"Khoan khoan, vậy ra hai người giấu tụi em ở nhà gọi biệt danh của nhau sao? Cò thì quá quen rồi, còn Tư Ỉn là sao?" Hồng Ân không tha, lôi kéo Trần Kiệt hỏi cho bằng được.

"Không liên quan đến em." Trần Kiệt phủi tay, tiếp tục lay Đức Anh.

Đức Anh ngồi bật dậy, khó chịu ra mặt, "Ồn muốn chết, hai người ra ngoài cho em ngủ thêm tí nữa đi được không?"

Trần Kiệt không đề phòng thật sự bị Đức Anh đẩy ra ngoài, cậu còn nhanh tay chốt trong, không thể nào làm gì được, Trần Kiệt đành lớn giọng, "Ngủ thêm một chút thôi đấy, tí anh lại đến gọi em!"

Đức Anh đứng dựa cửa, nghe tiếng chân hai người đi xa thì nắm chặt tay, lao đến đấm mạnh vào giường một cú. Tự dặn bản thân, "Không được khóc! Không thể khóc!"

Trần Kiệt bên ngoài bị cái đuôi Hồng Ân bám theo trêu ghẹo, "Anh Tư Ỉnnnnn."

"Ai cơ ai cơ?" Xuân Khánh nghe được chạy ra hỏi.

Hồng Ân cười không ngừng chỉ Trần Kiệt, "Giới thiệu với mọi người, đây là anh Tư Ỉn."

Các anh em nhịn cười muốn nội thương.

Love Someone [End]Where stories live. Discover now