Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 8

10.8K 642 2
                                    

Edit: Linhlady



"Boss, tôi quên mất là đi như thế nào rồi "  Tô Mộc nhìn đại boss khóc không ra nước mắt, trước đó cô mới thề son sắt nói cô rất quen thuộc, kết quả mới qua một con phố liền lạc đường, giám đốc nhất định sẽ cảm thấy cô ngu xuẩn.

Mộ Thiếu Tử cảm thấy gần đây thư ký nhà mình giống như chỉ số IQ giảm không ít, cười bất đắc dĩ cười: "Tôi biết. Đi thôi." Nói xong, Mộ Thiếu Tử bỏ tay vào túi, ỷ mình chân dài nện bước dài đi lên phía trước.

Tô Mộc thấy Mộ Thiếu Tử  cười, đại boss anh đừng cười, tôi sợ hãi t_t. Tự biết đuối lý Tô Mộc cúi đầu im lặng đi theo phía sau boss nhà mình.

 Ồ, boss rất quen thuộc? Hồi tưởng lại lời Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bóng lưng boss, thôi, đừng hỏi, nói không chừng người ta đã đến đây. Ríu rít ríu rít, đến qua còn không nói, khốn kiếp, nhìn mình làm trò cười. Sớm biết rằng như vậy sẽ không nói ra.

Lập cái flag QAQ

Mộ Thiếu Tử quay đầu lại liếc một cái, phía sau Tô Mộc cúi đầu bước đi, không khỏi cảm thấy buồn cười.

 Không lâu, liền dừng lại, nhìn trước mắt là một giáo đường nhìn rất cổ xưa.

Tô Mộc đang nghĩ ngợi xuất thần, không chú ý tới Mộ Thiếu Tử đã dừng lại, liền đụng vào lưng hắn.

Đau nhức, đau nhức. Tô Mộc sống mũi bị đụng vào, nghi hoặc không hiểu, vì sao lại dừng lại. Nhưng là rất nhanh liền bị giáo đường trước mắt làm hấp dẫn .

 "Bên trong thật đẹp " ánh mắt Tô Mộc long lanh.

 Giáo đường từ chính diện rất nhỏ, sơn ở cửa chính mặc dù bởi vì thời gian mà bị ăn mòn, nhưng lại có một vẻ đẹp tang thương. Cửa sổ bên cạnh màu sắc rực rỡ giống như được ghép từ các miếng thuỷ tinh, dưới cửa sổ có đủ loại hoa, bởi vì không được cắt tỉa, tuỳ ý sinh trưởng, hoa đằng quấn lên cửa sổ, lan tràn trên khung cửa, không có tiếp tục mọc ra phía trước, giống như sợ khinh nhờn nơi thánh khiết kia. Kiến trúc bên trong không bị thời gian mà trở nên ảm đạm, lại thêm một cảm giác cổ kính, cuốn hút, khiến nơi này trở nên thần bí.

 Mộ Thiếu Tử dường như biết trước phản ứng của Tô Mộc, bước lên đẩy cách cửa nửa che nửa đậy kia ra.

Cửa bị đẩy ra tạo một tiếng két, mặc dù chói tai, nhưng lại khiến người ta tâm trầm tĩnh lại, vữa ở trên tường gạch cho dù có chút ít tróc ra, lại có thể như cũ có vẻ đẹp không khó nói lên lời, nhìn qua nơi này rộng lớn mà tinh xảo, lịch sử như được thời gian lắng đọng lại đây, đột nhiên phát hiện thế giới rộng lớn như vậy, mà ta  chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mịt mù trong vũ trụ.

 Đi vào, đập vào mắt là ghế chỉnh tề, bên trong cũng có rải rác vài người đang cầu nguyện.

"Boss."

 "Ừ" thấy trên vẻ mặt Tô Mộc vui sướng, tâm tình Mộ Thiếu Tử không hiểu sao cũng vui vẻ theo.

 Không biết nhớ ra cái gì, Mộ Thiếu Tử kéo tay Tô Mộc  hướng cửa nhỏ giáo đường bước nhanh tới.

[Edit] [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng NgãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ