Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 5

11.6K 645 70
                                    

  

Edit: Linhlady




Thân hình Mộ Thiếu Tử dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn thân ảnh vội vàng Tô Mộc bước nhanh. Rất nhanh cũng sửa sang lại tâm tình, đi theo Tô Mộc.

"Cô làm gì, tại sao lâu như vậy. Tôi sắp chết đói rồi." Trên chỗ ngồi Cố Thụy bất mãn nhìn hai người Tô Mộc.

"Ngại quá." Tô Mộc tự biết mình sai, cũng hướng Cố Thụy xin lỗi.

Cố Thụy khoát tay "Được, đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân. Tha thứ cô ." Nói xong, mặt cười gian nhìn Tô Mộc sau lưng Mộ Thiếu Tử nói với Tô Mộc, "Boss của các cô rất quan tâm cấp dưới nha, còn tự mình đi tìm cô."

Ngồi vào vị trí, Mộ Thiếu Tử cầm dĩa ăn xiên một miếng thịt nhét vào miệng Cố Thụy, "Ăn cái gì đó đều ngăn không nổi miệng cậu." Sau đó cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú ăn thịt bò.
 
"Ngô, ngô" Cố Thụy một bên nhai một bên kháng nghị, khả năng vì đã đói bụng , chẳng muốn phản bác Mộ Thiếu Tử, cũng bắt đầu bắt đầu ăn. Nhưng phương diện lễ nghi khi ăn vẫn có, hai người bọn họ tướng ăn đều rất tao nhã.
 
Tô Mộc nhìn hành động của bọn họ, cười cười, hôm nay coi như trông thấy một mặt khác ngày thường của đại boss.

Thì ra bọn họ cũng không hoàn hảo, quả nhiên trong tiểu thuyết đều là gạt người , bản thân bọn họ cũng là người sống sờ sờ, cũng có một mặt giống người bình thường, thật đúng là thú vị.

Tô Mộc cười, cúi đầu bắt đầu ăn này nọ, ân, đồ ăn thật ngon, bởi vì chuyện này còn nheo nheo con mắt.

Khoé mắt Mộ Thiếu Tử nhìn thoáng qua Tô Mộc, lại phát hiện nét mặt cô bây giờ rất giống con mèo nhỏ, ừ, tiểu mèo hoang.

Ba người rất yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại không làm người ta xấu hổ.

Một màn này toàn bộ rơi vào trong mắt Ninh Manh mới từ nhà vệ sinh trở ra, đáng giận, Ninh Manh nắm chặt lại quả đấm, móng tay bấm sâu vào trong thịt, dường như không cảm nhận được đau đớn. Cho dù lúc trước mình rất cố gắng lấy lòng người bên cạnh hắn, bọn họ đối với cô ta cũng không tính phá hư, nhưng cũng không giống như Tô Mộc, vì saoTô Mộc không cần làm gì cũng được yêu thích như vậy.

Lúc trước cô ta rời khỏi hắn, nhưng thật ra lại mang oán ý, nếu Mộ Thiếu Tử không cho cô ta cuộc sống cô ta mong muốn, vì sao còn muốn chọc cô ta, đem cô ta giam cầm ở bên cạnh? Hiện tại cô ta trở về, chính là muốn xem hắn khi không có mình sống có tốt không, thậm chí cô ta hôm nay cũng đã có thành tựu. Nhưng tại sao tất cả giống như đánh vào bông,  vì người trợ lý kia?(đọc đoạn này thấy vô cùng ghét Ninh Manh)

Ninh Manh mặt âm u trở lại vị trí, ngồi ở đối diện Tần Nam bỗng chốc cũng cảm giác được tâm tình Ninh Manh biến hóa.

"Đã xảy ra chuyện gì sao? Như thế nào mặt mày ủ rũ vậy? " Ngừng động tác trong tay, Tần Nam lo lắng nhìn người đối diện. Trong mắt sủng ái cùng tình yêu rõ ràng, chỉ là người nào đó không hiểu.

 
"Không có a! Ăn cái gì đó đi." Ninh Manh nhìn Tần Nam cười cười, liền cúi đầu bắt đầu ăn.

Nghe câu này Tần Nam kỳ thật có hơi thất vọng, Ninh Manh vẫn không muốn nói với mình sao? Thật ra hắn biết rõ, từ khi nhóm người kia đi vào ánh mắt cô ta liền theo chưa rời đi trên người bọn họ, đi vệ sinh phỏng đoán cũng gặp phải người làm cho cô ta không vui, cái người kia, nghĩ tới đây Tần Nam liền giận tái mặt, người tổn thương cô ta hắn sẽ không bỏ qua một ai.

[Edit] [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng NgãHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin