chương 57 : Nhảy hố

9.3K 191 9
                                    

Trên bàn cơm mọi người đều trầm mặc không nói, hai đôi mắt tràn ngập bát quái nhìn chằm chằm Lăng Giản đang ngoác miệng đánh ngáp ngồi bên cạnh Lam Thanh Hàn.

Phòng của Hứa Linh Nhược nằm chính giữa phòng Lam Thanh Hàn với phòng Tô Nguyễn Hân , gian phòng cách âm cũng không được tốt lắm , Hứa Linh Nhược cả đêm đều phải cưỡng bức chính mình bình tâm tĩnh khí giả điếc . Chỉ tiếc tiếng rên thật sự quá lớn, làm cho nàng không cách nào được bình yên . Còn Tô Nguyễn Hân thì cả đêm đều chờ đợi Lăng Giản quay lại , nhưng thẳng đến sáng sớm cửa phòng vẫn không có người gõ vang.

"Lăng Giản, uống chút canh gà đi , rất bổ." Không khí trầm mặc rốt cục bị Lam Thanh Hàn đánh vỡ, nàng tri kỷ múc cho Lăng Giản một chén canh gà, đưa cho nàng trước ánh nhìn chăm chú của Tô Nguyễn Hân.

"Tạ ơn. . .khụ khụ. . .Cám ơn , ha ha." Không được tự nhiên tiếp nhận chén canh , Lăng Giản cúi đầu không dám nhìn Tô Nguyễn Hân. Hạ thể còn đang ẩn ẩn đau đớn , Lăng Giản dùng dư quang liếc về phía Hứa Linh Nhược, bốn mắt nhìn nhau, Hứa Linh Nhược khụ một tiếng, sau đó lại giống như không có việc gì cầm lấy chiếc đũa gắp miếng rau bỏ vào trong chén của mình . Tình huống tối hôm qua , theo cách nói của Hứa Linh Nhược chính là "hỗn loạn không chịu nổi" . Đầu tiên là nghe được tiếng rên rỉ thở dốc của Tô Nguyễn Hân , ngay sau đó là từ trong phòng Lam Thanh Hàn truyền đến tiếng Lăng Giản thét chói tai , tình cảm mãnh liệt . Đương nhiên, bên trong rốt cuộc là cái tình huống gì nàng cũng không biết, nàng chỉ biết là , Lăng Giản từng ở trong phòng Tô Nguyễn Hân rồi sau đó lại chạy qua phòng Lam Thanh Hàn.

"Sư muội, đến , ăn cái này một chút đi." Đám người Hạo Lân ở dưới lầu cũng không biết trên lầu đã xảy ra cái gì, chỉ là hắn thập phần không quen nhìn Lam Thanh Hàn ân cần chăm sóc cho Lăng Giản như vậy . Đường đường là một công chúa, cư nhiên lại đối xử với một cẩu nô tài tốt như vậy, điều này dù sao cũng không thể vừa mắt đi ? !

"Cám ơn." Lam Thanh Hàn lạnh lùng nói, gắp thức ăn mà Hạo Lân vừa gắp cho nàng thả vào trong chén của Tô Nguyễn Hân , ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sư muội ngươi tối qua cũng gây sức ép rất mệt mỏi đi, ăn cái này một chút để bồi bổ."

"Không dám phiền tỷ tỷ lo lắng, cái này vẫn là giữ cho tỷ tỷ ăn đi. Nghĩ đến tỷ tỷ tối hôm qua cũng thật sự rất mệt đây !" Tô Nguyễn Hân gắp đồ ăn trả về trong chén Lam Thanh Hàn , dấu hôn ngân trên cổ Lăng Giản đã chứng minh hết thảy , nếu ánh mắt có thể giết người , Lăng Giản giờ phút này đã sớm chết mấy ngàn lần.

Thối Lăng Giản! Hại ta đợi ngươi cả đêm, ngươi lại cùng nàng triền miên tiêu dao , rất tự tại!

Tô Nguyễn Hân múc một chút canh gà vào trong chén của mình , học theo Lam Thanh Hàn đưa đến trước mặt Lăng Giản , ôn nhu nói: "Lăng Giản , đêm qua mệt như vậy , canh gà này cần phải uống nhiều một chút nha."

". . ." Lăng Giản nín thinh nhìn hai chén canh gà trước mặt , canh này nên uống hay là không uống? Mà nếu như uống thì nên uống của ai trước ? ! Nhìn nhìn Hứa Linh Nhược giống như cầu cứu , lại thấy người ta căn bản là không có định dính líu vào chút nào , chỉ một lòng một dạ chiến đấu với điểm tâm . Ánh mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm bắn về phía Lăng Giản, hành động giành giật chăm sóc của Lam Thanh Hàn cùng Tô Nguyễn Hân làm cho Hạo Lân nổi lên lòng ghen tị , đồ ăn mình gắp cho Lam Thanh Hàn nhưng lại trở thành thứ bị đẩy qua đẩy lại , Hạo Lân cố chấp đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Lăng Giản , xem ra nhất định phải sớm diệt trừ tên cẩu nô tài này!

[BHTT] Hồng bài thái giám editNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ