chương 25 : Bị tập kích

8.9K 207 3
                                    

Thời gian xuất phát so với Lăng Giản tưởng tượng còn sớm hơn , khi Lăng Giản mặc một thân áo bào trắng như tuyết xuất hiện ở trước mặt Lam Thanh Hàn , hai tròng mắt luôn bình tĩnh của nàng nổi lên nhiều điểm gợn sóng. Tóc dài màu nâu được buộc lên bằng dây vải đen, ngũ quan tinh xảo như Tuyết Liên nở trên núi Côn Luân , lông mi cong dài đen nhánh , con ngươi màu nâu lưu động sáng bóng như bảo thạch , da thịt trắng như tuyết cùng áo bào trắng trên người chiếu rọi lẫn nhau , bộ dáng con lai chói mắt , chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một cái thì sẽ không có biện pháp đem tầm mắt dời đi.

"Đại công chúa, chúng ta đi thôi." Phát hiện Lam Thanh Hàn đang thất thần nhìn mình , Lăng Giản không quy củ đưa tay quơ quơ trước mắt nàng . Quả nhiên, hành động này lập tức không chỉ làm cho Lam Thanh Hàn lấy lại tinh thần, còn làm cho nàng nhìn thấy ngọc bội bên hông Lăng Giản rồi . Kia không phải là lễ vật mình tặng cho Ngưng Sương sao ? !

"Hừ, nô tài chính là nô tài, ngay cả ăn mặc ra sao cũng thoát không khỏi bộ dáng nô tài từ trong xương . Đi thôi, xuất cung." Lam Thanh Hàn lạnh nghiêm mặt đem tầm mắt từ ngọc bội bên hông Lăng Giản dời đi , dù sao còn nhiều thời gian , đợi xuất cung rồi từ từ chỉnh đốn nàng cũng không muộn.

Bệnh thần kinh! ! Lăng Giản đi theo phía sau nàng oán thầm, đổi bộ quần áo cũng có thể tìm được cớ đâm thọt ta , này nếu như ăn mất của nàng cái gì , còn không phải sẽ đem ta đánh đến không thấy Nam Bắc a ! Cũng không tích chút khẩu đức ! Nói ta nô tài ? !Ngươi mới nô tài! Cả nhà ngươi đều là nô tài! ! ! Ngoại trừ Ngữ Thần nha đầu của ta! ! !

Ra khỏi Thần Võ Môn , Lam Thanh Hàn thuần thục tung người lên ngựa , sau đó chỉ vào một con ngựa cao to màu trắng khác , nói với Lăng Giản : "Lên ngựa."

". . . ." Lăng Giản sợ hãi liếc mắt nhìn con ngựa trắng đang phun ra nhiệt khí từ lỗ mũi , nuốt xuống nước miếng nói với Lam Thanh Hàn :"Đại công chúa, ta có thể ngồi chung một con ngựa với ngươi hay không a ? Ta không biết cỡi ngựa. . ."

"Ngươi là họ hàng gần của bổn cung ?"

"Không phải. . ."

"Ngươi là bạn bè của bổn cung ?"

"Không phải. . ."

"Vậy ngươi nói ngươi là người nào của bổn cung ?" Lam Thanh Hàn nhẹ nhướn mày , tựa hồ đã đoán được đáp án mà Lăng Giản sắp nói.

"Tiểu Lăng Tử chính là nô tài của Khôn Ninh cung."

"Ngươi đã là nô tài, có thể nào cùng bổn cung ngồi chung một con ngựa ?" Lam Thanh Hàn khoé môi giơ lên một tia cười lạnh, nói: "Nếu là không biết cỡi ngựa , vậy đi bộ theo bổn cung. Bất quá bổn cung nói trước, nếu như bổn cung quay đầu lại không nhìn thấy ngươi, tự gánh lấy hậu quả." Nói xong, Lam Thanh Hàn nhẹ quất roi ngựa hô một câu "Giá!" Liền giục ngựa chạy về phía trước.

"Uy uy! Chờ ta một chút ! ! !" Thấy Lam Thanh Hàn đã cỡi ngựa chạy thật xa, Lăng Giản cũng không kịp rối rắm gì nữa , tay phải nắm chặt chiết phiến ( quạt giấy a ) dùng tốc độ trối chết chạy bộ đuổi theo một người một ngựa kia . Nhưng ngựa chung quy cũng là ngựa , hai cái bắp đùi con người làm sao có thể vượt qua bốn chân con ngựa ? Mới vừa chạy một đoạn đường ngắn Lăng Giản đã thở không ra hơi , tức giận xoay người đứng ở dưới tàng cây há mồm thở hào hển. "Đây là loại người gì a ? ! Thối Mặt Than ! Còn có một chút lương tâm hay không ? ! Lương tâm ngươi. . .Lương tâm ngươi bị quỷ ăn a ? ! ! !" Nhìn bóng dáng đã muốn biến mất ở phía trước , Lăng Giản cũng lười tiếp tục đuổi theo .Dù sao cũng đã đem ta quăng ra sau đầu , nếu không quay về hoàng cung được cũng rất tốt! Ta vừa lúc quay về Thượng Thanh Đạo Quan tiếp tục làm thần tiên sống của ta !

[BHTT] Hồng bài thái giám editNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ