Chương 2: Đại sư Diệu Tịch

2.3K 48 1
                                    

Tiểu Mộc Tử vội vàng chạy tới Trí Huyền Điện, trên đường đi thông báo cho Lý công công đã sai người sắp xếp cho vị cao tăng chùa Tế Pháp tắm gội xông hương.

Nàng vừa bị Nguyên Đắc Hỉ liếc mắt một cái ghê tởm không chịu được, lão thái giám kia bám nàng đã lâu, thủ đoạn không biết dùng bao nhiêu, may mà nàng được Lý công công bảo hộ mới bảo toàn được đến nay. Mộc Đào nghĩ: Lần Lễ cầu phúc này quyết không thể xảy ra bất luận sai lầm gì, làm tốt sẽ càng được Lý công công ưu ái, nàng cũng có chỗ an thân, sau này có rất nhiều cơ hội ra cung sắm sửa, chuẩn bị tốt rồi nàng hẳn có thể thoát thân ra cung.

Nàng nghĩ như vậy, không chú ý phía trước ba người đi tới. Nàng cúi đầu đi cực nhanh, lập tức đu.ng vào trong lòng ngực người phía trước, đầu óc Mộc Đào choáng váng, chóp mũi đều là mùi đàn hương ấm áp, có người vững vàng mà đỡ hai vai nàng, âm thanh lạnh như băng: "Thí chủ, không sao chứ?"

Lọt vào trong tầm mắt nàng, một mảnh quần áo tuyết trắng, ngẩng đầu đối diện mắt phượng không buồn không vui của người nọ, mi như điểm sơn, mặt như quan ngọc, một đôi môi mỏng cực kỳ lãnh đạm, quả nhiên là một bộ dáng trong ; mắt không một hạt bụi, trong sáng thoát tục. Mộc Đào sửng sốt một lát, thấy tay trái tăng nhân mang một chuỗi Phật châu gỗ trầm hương, liền biết người này chính là Đại sư Diệu Tịch chùa Tế Pháp.

Nàng lập tức đẩy hắn ra, khom lưng hành lễ: "Nô tài ra mắt Đại sư Diệu Tịch." Tăng nhân kia lập tức đỡ nàng lên: "A di đà phật, thí chủ không cần đa lễ. Bần tăng là người trong cửa Phật, chịu không nổi đại lễ như thế."

Mộc Đào cười cười, cúi đầu không nói. Nghĩ rằng trong hoàng cung đại nội, ai không phải khom lưng uốn gối, học được phải phụ thuộc cúi mình, lần đầu tiên nghe người ta nói không cần hành lễ, thật ra cũng mới mẻ.

"Đại sư Diệu Tịch, nô tài là Tiểu Mộc Tử của An Nhân cung, đến dẫn đường cho ngài." Mộc Đào nhìn phía sau Diệt Tịch có hai tiểu thái giám đi theo, gật gật đầu, liền đứng ở bên cạnh người Diệu Tịch dẫn đường cho hắn.

"Đa tạ thí chủ." Khuôn mặt tăng nhân kia trầm tĩnh, Mộc Đào nhịn không được nhìn trộm: Còn tưởng rằng sẽ là lão phương trượng tuổi tác đã cao chứ, không nghĩ tới lại trẻ đẹp như thế, nhìn dáng vẻ chẳng qua chỉ mới hơn 20 tuổi. Tuổi còn trể như thế mà đã xuất gia.

Nàng một bên nghĩ ngợi một bên đánh giá, không phát hiện bản thân đã không chớp mắt nhìn chằm chằm tăng nhân kia thật lâu, tay trái Diệu Tịch cầm Phật châu chuyển động, sau khi bị nàng nhìn thật lâu, ngừng tràng hạt lại, quay đầu bình tĩnh mà nhìn về nàng.

Hôm nay bận bận rộn rộn, đầu tóc Mộc Đào có chút tán loạn, dưới mũ quan rơi ra vài sợi tóc đen dán ở trên gò má trắng nõn của nàng, gió thổi phất qua, nàng nhìn đôi mắt Diệu Tịch sáng như minh châu, mang theo hoàn toàn là tò

mò.

"Thí chủ, trên người bần tăng có gì không ổn?" Giọng nói rơi xuống, Mộc Đào liền nhìn sâu vào hai tròng mắt tĩnh lặng như nước của tăng nhân, nàng hoảng loạn mà cúi đầu: "Không có gì không ổn, là nô tài mạo phạm."

"A di đà phật, thí chủ không cần kinh hoảng như thế, bần tăng cũng không có ý khác." Diệu Tịch chắp tay trước ngực, hướng nàng cúi đầu hành lễ: "Thí chủ đừng tự xưng là nô tài, bần tăng là một người xuất gia, thí chủ tự xưng "Ta" ở trước mặt bần tăng là được."

H VĂN - PHẢN BỘI PHẬTWhere stories live. Discover now