{Quyển thứ ba: Mùi thơm trên tóc mai ảnh quỷ} Chương 7

4.4K 298 91
                                    

Nam Thành Gió Nổi.
Tác giả: Thu Ký Bạch
Edit: Winterwind0207

Nhìn thấy bộ dạng Lâm Hành lúng túng, Nam Úc Thành đứng thẳng lên, bỗng nở nụ cười. Trong tay điếu thuốc đã bốc cháy đến phần cuối, anh đem tàn thuốc vê vào một bên thùng rác, ném vào bên trong thùng, một tay cắm ở trong túi, từ từ hướng về Lâm Hành đi tới.

Cố Kỳ Viễn sau nhìn thấy Nam Úc Thành dừng lại một chút, rất nhanh liền rời đi. Lúc này trong đại sảnh đen kịt chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Hành đứng ở trước cửa thang máy, nhìn Nam Úc Thành, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Nam Úc Thành dừng ở trước mặt Lâm Hành khoảng cách không tới một mét, anh nhìn Lâm Hành, tựa như cười mà không phải cười: "Cậu rất hồi hộp?"

Lâm Hành cứng thân thể, đầu máy móc lắc lắc.

"Kỳ thực không liên quan, chuyện tình cảm dù sao cũng là tôi tình anh nguyện, có đúng hay không?" Nam Úc Thành bốc lên khóe miệng, rõ ràng là đang cười, Lâm Hành lại cảm thấy được trong mắt của anh phảng phất lan tràn tầng tầng khí lạnh, cái cảm giác này khiến trong lòng Lâm Hành như là bị đâm nhẹ một cái, cậu lập tức từ trong trạng thái cứng ngắc đi ra ngoài, giải thích: "Không phải như anh nghĩ. Kỳ Viễn chính là... Cậu ấy chỉ là muốn nói chút chuyện với tôi thôi." Dừng một chút, sợ đối phương không tin, liền bổ sung: "Chúng ta không có gì, thật sự."

"Vậy à." Nam Úc Thành ý vị thâm trường gật gật đầu: "Vậy thì đi thôi, về nhà."

"Ồ." Lâm Hành còn có chút ngơ ngác, đang chuẩn bị cùng Nam Úc Thành đi, chợt nhớ tới: "Nguy rồi! Tôi còn có văn kiện chưa đưa tới, chị Mộng Dĩnh yêu cầu tôi nhất định phải trong vòng hai mươi phút mang văn kiện đưa cho chị ấy!"

Đang gấp, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Cố Kỳ Viễn.

Lâm Hành cầm điện thoại, nhìn một chút Nam Úc Thành, hết sức khó xử.

Nam Úc Thành cười: "Nhận a." Lâm Hành luống cuống tay chân ấn nút nhận điện thoại.

Một đầu kia Cố Kỳ Viễn âm thanh rất mệt mỏi, cậu ta đơn giản nói hai câu liền cúp điện thoại, Lâm Hành cầm điện thoại di động, tâm lý hơi có chút cảm giác khó chịu.

"Làm sao vậy?" Nam Úc Thành hỏi.

"Ồ." Lâm Hành lắc đầu một cái: "Kỳ Viễn giúp tôi nói cho chị Mộng Dĩnh, chuyện này cậu ấy sẽ đi giải quyết, nói tôi không cần phải gấp gáp, tư liệu ngày mai tái cầm tới cũng được. Cậu ấy bảo tôi ngày hôm nay trực tiếp về nhà, không cần lại đi khách sạn."

Nam Úc Thành gật gật đầu, không nói gì, quay người liền đi ra ngoài. Đi một đoạn, phát hiện người ở bên cạnh không đuổi tới, quay đầu lại vừa nhìn, Lâm Hành còn đứng tại chỗ, ngây ngốc không biết đang suy nghĩ gì.

Nam Úc Thành thở dài: "Cậu có muốn về nhà hay không?"

"A? Nha!" Lâm Hành ôm chặt văn kiện, vội vã chạy tới. Nam Úc Thành liếc mắt nhìn cậu, không nhịn được "Hừ" một tiếng. Cầm tay của Lâm Hành, kéo cậu đi ra ngoài.

Tay Lâm Hành bị anh nắm, hơi có chút không được tự nhiên muốn giật ra, muốn tránh thoát, lại phát hiện đối phương khí lực lớn hơn mình rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào giãy giụa. Chỉ có thể thử dò xét nói: "Anh buông tôi ra đi, tôi sẽ đuổi tới..." Còn chưa nói hết, liền cảm thấy lòng bàn tay căng thẳng, ngón tay Nam Úc Thành đan vào đầu ngón tay Lâm Hành, cùng cậu mười ngón liên kết, nắm thật chặt.

(EDIT) Nam Thành Gió Nổi- Thu Ký BạchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ