[Longfic] [ChanBaek] [KaiSoo]...

HealinginOctober

88.6K 8K 1K

Đơn phương là những điều xuất phát từ 1 phía Yêu từ 1 phía - Chỉ 1 lần nhìn về phía em cũng khó đến thế sa... Еще

Thông báo!
Giới Thiệu
Chap 1
Chap 2
Chap 3: H
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8
Nát =))))
Không phải chap mới
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 17
Chap 18 <H>
Chap 19
Chap 20
Chap 21
Chap 22
Chap 23
Một chút pr nho nhỏ =)))
Chap 24 (H)
Chap 25
Tâm sự
Chap 26
Chap 27
Chap 28
Chap 29
Không phải chap mới =))))
Chap 30
Chap 31
Thông báo
Chap 32
Chap 33
Chap 34
Chap 35
Chap 36
Chap 37
Chap 38
Chap 39
Chap 40
Chap 41
Chap 42
Chap 43
Chap 44
Chap 45
Chap 46
Chap 47
Chap 48
Chap 49
Chap 50
Chap 52
Chap 53
Chap 54
Chap 55
THÔNG BÁO
Xin chào
Chap 56
Chap 57
Chap 58

Chap 51

649 67 4
HealinginOctober

- Thật sự là tại sao có thể ở được chỗ này cơ chứ. Lạnh muốn giết nhau rồi - Kim Chung Nhân vừa vào phòng vừa lấy hai tay xoa xoa vào nhau

- Anh kêu ca cái gì, Bạch Hiền cậu ấy ở đây 2 năm còn chưa kêu ca gì, đàn ông con trai gì mà.... - Khánh Tú bĩu môi rồi quay trở lại bếp

- Hai người các cậu đến đây làm gì? Không cho chúng tôi thời gian riêng tư à? - Xán Liệt dành cho Chung Nhân cái nhìn không mấy chào đón, mà lời nói ra ngay lập tức khiến Bạch Hiền hồng hồng hai lỗ tai

- Anh lại nói linh tinh cái gì đấy? - Bạch Hiền đập vào lưng Xán Liệt

- Cậu cũng chẳng phải chủ nhà, đúng không Bạch Hiền - Chung Nhân lúc này mới quay ra bắt chuyện với Bạch Hiền

Bạch Hiền cũng không trả lời câu hỏi vì cậu đang bận nghĩ xem cuối cùng chuyện gì đang xảy ra ở chỗ này.

- Ngẩn ngơ ra đấy làm gì, Khánh Tú cũng đã nấu sắp xong rồi, chúng ta vào ăn bữa sáng rồi em còn phải uống thuốc đấy

Bạch Hiền theo phản xạ nhanh chóng rụt tay lại. Xán Liệt nhìn bàn tay của mình trống rỗng, trong lòng cũng dường như trống rỗng theo. Thế nhưng hắn hiểu, nếu lần này hắn bỏ cuộc thì hắn sẽ thật sự mất cậu.

Chung Nhân nhìn thấy cũng có chút giật mình nhưng đành phải giả bộ không nhìn thấy gì. Hắn biết đây không phải chuyện mà hắn có thể xen vào thêm nữa. Hơn nữa, chuyện của hắn cùng Khánh Tú còn chả vào đâu, hắn cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện của người khác

- Mấy người này hay nhỉ, em nấu xong rồi mà cứ đứng đấy là sao? - Khánh Tú chờ bên trong nhưng không thấy ai vào liền thò đầu ra, thấy không khí có vẻ lúng túng nhưng cũng không hiểu đầu đuôi sự việc liền nói đùa một câu - Hay là chê món em nấu thế?

- Nào có ai dám - Chung Nhân cũng liền phối hợp tung hứng - Nhanh nhanh không Khánh Tú ra đánh cả bọn bây giờ

Bạch Hiền dưới sự lôi lôi kéo kéo của Khánh Tú và Chung Nhân cuối cùng đã yên vị ngồi ở bàn ăn. Nhưng bữa ăn còn chưa kịp bắt đầu thì chuông cửa một lần nữa vang lên. Cả 4 người nhìn nhau cuối cùng là Xán Liệt là người đứng ra mở cửa

- A - Thế Huân không nghĩ người mở cửa cho mình lại là người tên Xán Liệt, cũng lại càng không nghĩ đến mình được chào đón bằng ánh mắt "nồng nhiệt" đến như thế - Tôi... tôi đến thăm anh Bạch Hiền

- Mời vào - Xán Liệt tất nhiên không thích người trước mắt dù chỉ 1 chút nhưng dù sao đó cũng là bạn của Bạch Hiền, hắn cũng không thể nào bất lịch sự được.

Cuối cùng, bằng một sự kỳ diệu nào đó, trên bàn ăn xuất hiện thêm một bộ bát đũa. Không khí trên bàn ăn quả nhiên kỳ lạ đến nỗi cả 5 người đều không biết phải nhìn vào đâu. Cả bữa sáng rốt cục trôi qua trong sự tỉnh lặng đến độ nghe được cả tiếng đồng hồ chạy.
Thế Huân không hiểu khi nãy là mình bị ma nhập hay sao mà lại đồng ý ngồi vào bàn ăn này. Cái cảm giác lạnh gáy như ngồi ăn cơm giữa chiến trường thế này làm Thế Huân hắn vài lần thiếu chút nữa là nghẹn chết. Cuối cùng, ngay khi bữa ăn kết thúc, Thế Huân vội vội vàng vàng xin phép có việc đi trước. Ngay cả việc hỏi thăm Bạch Hiền hắn cũng chẳng kịp làm. Với Thế Huân bây giờ việc thiết yếu hơn cả là phải bảo toàn tính mạng trước đã.

- Mọi người không phải đi làm sao? - Bạch Hiền nhìn Khánh Tú đứng rửa bát còn Chung Nhân và Xán Liệt rất tự nhiên ngồi gọt hoa quả, không có cảm giác gì là muốn rời đi nên cuối cùng vẫn đành phải lên tiếng hỏi.

- Tớ đã nói với cậu rồi, bọn tớ toàn là ông chủ thôi, không có bọn tớ cũng chả có vấn đề gì đâu. - Khánh Tú quay đầu lại trả lời - Hay là cậu muốn đuổi bọn tớ?

- Ý tớ không phải thế.... - Bạch Hiền quả thật không nói lại nổi

- Nhà rộng thế này không lẽ Bạch Hiền muốn ở một mình nên định đuổi bọn tôi đi? - Chung Nhân quả nhiên cực kỳ tâm đầu ý hợp hùa cùng Khánh Tú

- Không, thật sự không phải mà..... - Bạch Hiền luống cuống xua tay, cậu sợ bọn họ nghĩ cậu ghét bọn họ

- Được rồi, hai người các cậu đừng có được cả đôi bắt nạt Bạch Hiền của tớ nữa. - Xán Liệt nhìn Bạch Hiền luống cuống chân tay cuối cùng vẫn còn có lương tâm lên tiếng giải cứu cậu.

Vấn đề ở chỗ, lời giải cứu này không những không giúp Bạch Hiền bình tĩnh lại mà thậm chí khiến cậu còn ngại hơn. Cái gì là Bạch Hiền của tớ cơ chứ?

- Vâng, vâng. Bọn em không dám nữa ạ - Khánh Tú cũng phì cười sau đó liền cố gắng nghiêm mặt lại nói - Vấn đề là bữa trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?

- Cho bọn anh tiêu hoá cái đã nào - Chung Nhân phì cười

- Đúng rồi, Bạch Hiền chờ một chút để anh đi lấy thuốc cho em.

Bạch Hiền biết giờ cậu có cãi cũng không cãi nổi hắn nên đành im lặng ngoan ngoãn nghe lời.

- Bạch Hiền cậu nghĩ thế nào về việc cùng chúng tớ trở về đất liền? - Khánh Tú ngồi vào bàn nghiêm túc nói. - Ở đây mà nói đối với thân thể cậu cũng không tốt mà với chúng tớ cũng sẽ rất bất tiện.

- Tớ thật sự không sao mà. Các cậu không cần ở lại đây vì tớ đâu.

- Biện Bạch Hiền đến bao giờ cậu mới coi chúng tớ là người nhà? - Khánh Tú thất vọng thở dài.

Bạch Hiền im lặng cúi đầu, không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề

- Chuyện ngày ấy... - Khánh Tú định nói gì đó thì liền bị Bạch Hiền cắt lời

- Chuyện ngày ấy, tớ cũng có lỗi. Tớ không nên giấu diếm các cậu, tớ đã tự cho mình là đúng khiến các cậu và cả Xán Liệt khó xử.

- Cậu.... - Khánh Tú cảm thấy đến hít thở cũng khó chịu vì bực mình, thế nhưng phải nhịn, không được nổi cáu với Bạch Hiền.

- Không nói nữa, uống thuốc đi - Xán Liệt đi vào từ lúc nào không ái biết. Hắn cẩn thận lấy nước ấm rồi đưa thuốc cho Bạch Hiền - Nếu các cậu cảm thấy bất tiện có thể rời đi trước, Bạch Hiền nếu em không muốn rời đi thì anh cũng sẽ ở đây cùng em.

Bạch Hiền cảm giác thuốc đang trôi ở giữa cổ họng cũng muốn phun ra, sặc nước ho đến tím tái mặt mày.

- Anh lần sau có thể chờ cậu ấy uống thuốc xong rồi hãy nói được không - Khánh Tú dở khóc dở cười nhìn Xán Liệt đằng sau vuốt lưng Bạch Hiền để giúp cậu nhuận khí.

Bạch Hiền ho đỏ cả mặt vẫn cố lấy tay vẫy vẫy ý bảo mình không sao. Sau khi lấy lại nhịp hô hấp bình thường Bạch Hiền liền vội vàng nhìn Xán Liệt.

- Đừng nhìn anh như thế - Xán Liệt khẽ xoa đầu cậu - Quản lý công ty thì có thể quản lý từ xa, nhưng chăm sóc em thì không thể chăm sóc từ xa được.

- Ai ui - Chung Nhân đột nhiên bịt tai - Nổi hết cả da gà rồi.

Khánh Tú dưới gầm bàn lấy chân đạp một phát làm Chung Nhân khẽ kêu một tiếng rồi vội vã im bặt . Cậu lườm hắn, thật sự là phá không khí ghê gớm mà.

Xán Liệt bật cười nhìn 2 người họ rồi lại nhìn sang Bạch Hiền vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác khiến lòng hắn ngứa ngáy.

- Aigu, aigu, em với Chung Nhân đi chợ mua đồ ăn trưa, hai người tiếp tục tâm sự nhé - Khánh Tú cảm thấy mình ở đây cũng không có tác dụng gì, hơn nữa cậu cũng không muốn để một tên phá hoại như Chung Nhân ở lại nên đành lấy lý do nhanh chóng chuồn đi kéo theo cả Chung Nhân đi cùng.

Trong nhà một lần nữa chỉ còn Xán Liệt và Bạch Hiền

- Phác Xán Liệt, em nói rồi mà, giữa chúng ta thật sự đã không còn gì nữa rồi.

- Em thích Ngô Thế Huân?

Bạch Hiền im lặng không trả lời.

- Em thật sự thích cậu ta?

Bạch Hiền vẫn không nói gì

- Anh hiểu rồi. - Xán Liệt khẽ thở dài - Anh cùng mọi người sẽ chỉ làm phiền em nốt hôm nay thôi, ngày mai bọn anh sẽ rời đi.

- Xán Liệt... - Bạch Hiền vô thức gọi tên hắn rồi cũng không biết phải nói gì tiếp

- Không phải áy náy với anh - Xán Liệt mỉm cười lại một lần nữa xoa đầu cậu - Anh không muốn ép buộc em làm bất kỳ điều gì cả, kể cả việc thích anh. Lần này anh chỉ muốn đến đây, gặp em, nói cho em biết thứ tình cảm trong suốt 2 năm qua trong lòng anh, còn lại tuỳ em quyết định. Miễn là em hạnh phúc thì anh đều có thể chấp nhận được.

Bạch Hiền nghe hắn nói sống mũi liền cay xè, khoé mắt cũng đã đỏ bừng cả lên

- Khóc cái gì cơ chứ - Xán Liệt thở dài nhìn cậu. - Bây giờ về phòng nghỉ ngơi một chút đi, tẹo 2 người kia về lại hỏi loạn lên em không ứng phó nổi đâu

Bạch Hiền khịt khịt mũi liền nhanh chóng bước vội về phòng. Cậu không muốn mình lại yếu lòng trước hắn một lần nữa.

Xán Liệt nhìn theo bóng lưng nhỏ của Bạch Hiền liền thở dài một tiếng.

Hắn biết cậu vẫn còn yêu hắn. Hắn cũng không ngốc đến nỗi không nhìn ra thái độ của cậu. Thế nhưng hắn lại càng không muốn ép buộc cậu phải chấp nhận hắn ngay. Giữa 2 người đã có 2 năm xa cách, trước đó lại là hiểu lầm, Phác Xán Liệt hiểu 2 người bọn họ không thể ngay lập tức quay lại, hắn cũng hiểu hắn cần cho cậu thời gian. Hắn tin rằng miễn là hắn không bỏ cuộc thì đây cũng không phải là dấu chấm hết.

Phác Xán Liệt nhìn không chớp mắt ở vào cánh cửa phòng của Bạch Hiền tự nhủ

"Biện Bạch Hiền, dù là bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chờ ngày em sóng bước bên tôi..."

________________________________________________________________________________________________

Cuối tuần sẽ có chap nữa, vào chủ nhật.

Cũng xin phép tự giới thiệu một chút.

Tớ là người từ nay sẽ chính thức cùng với chị Gió (Wind) hoạt động chiếc wattpad này. Mọi người có thể gọi tớ là Dâu - sinh năm 2000.

Lần trước chị Gió có đăng lên hỏi về cách viết là bởi vì đó là chap truyện đầu tiên chị ấy để tớ viết từ đầu đến cuối, cũng có sửa một vài chỗ nhưng hoàn toàn là giọng văn của tớ, chị Gió muốn hỏi vì sợ giữa 2 người có sự khác biệt về giọng văn sẽ khiến các cậu bị khó chịu. Lí do chị Gió quyết định cho tớ cùng tiếp quản là bởi vì chị Gió đang vi vu du học đất oppa rồi =))))))  Gọi là vi vu chứ việc học cũng như đi làm thêm bên ấy khá bận, chị ấy không thể nào theo được sự nghiệp viết lách đầy mơ mộng này nữa. Nhưng mà chị ấy cũng không muốn drop bộ này nên chúng mình đã nói chuyện và quyết định để mình hỗ trợ. Nếu trong thời gian sắp tới các cậu đọc chap mà có bất kỳ vấn đề hay khó chịu nào mong được góp ý để sau này tớ có thể làm tốt hơn.

Sau chap này, nếu phản ứng ổn thì tớ cũng sẽ thông báo lịch ra chap mới để có thể ra chap đều hơn, không để mọi người phải chờ đợi nữa.

Cùng với đó, chị Gió đã để tớ tự viết một oneshot ChanBaek, hiện giờ đang trong giai đoạn hoàn thiện. Đó có lẽ cũng sẽ là màn chào sân đầu tiên của tớ, hy vọng mọi người sẽ đón chào nó.

Nếu đã đọc đến dòng này thì thật lòng cảm ơn các cậu và hy vọng sau này sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn.

À nếu các cậu muốn chị Gió lên bài tâm sự thì cũng comt nhé, bà này bà ý chúa lười, nếu thấy ko cần là bà ý đem con bỏ chợ luôn đấy......

Продолжить чтение

Вам также понравится

68.1K 5.6K 22
Toàn bộ chỉ là tưởng tượng của tác giả, có một số câu chuyện dựa theo tình huống thật của hai anh.
30.6K 4.2K 27
✨️dui dẻ✨️ Viết vài mẫu truyện về AylinLuna và ViewJune vì hai chị bé quá là dễ thương.
28K 4.1K 28
Short fic về ViewJune do 2 người này quá dưỡng thê 🫰🏻
179K 13.8K 54
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...