[Longfic] [ChanBaek] [KaiSoo]...

Von HealinginOctober

88.6K 8K 1K

Đơn phương là những điều xuất phát từ 1 phía Yêu từ 1 phía - Chỉ 1 lần nhìn về phía em cũng khó đến thế sa... Mehr

Thông báo!
Giới Thiệu
Chap 1
Chap 2
Chap 3: H
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8
Nát =))))
Không phải chap mới
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 17
Chap 18 <H>
Chap 19
Chap 20
Chap 21
Chap 22
Chap 23
Một chút pr nho nhỏ =)))
Chap 24 (H)
Chap 25
Tâm sự
Chap 26
Chap 27
Chap 28
Chap 29
Không phải chap mới =))))
Chap 30
Chap 31
Thông báo
Chap 33
Chap 34
Chap 35
Chap 36
Chap 37
Chap 38
Chap 39
Chap 40
Chap 41
Chap 42
Chap 43
Chap 44
Chap 45
Chap 46
Chap 47
Chap 48
Chap 49
Chap 50
Chap 51
Chap 52
Chap 53
Chap 54
Chap 55
THÔNG BÁO
Xin chào
Chap 56
Chap 57
Chap 58

Chap 32

996 148 39
Von HealinginOctober

- Bạch Hiền, Bạch Hiền.... - Khánh Tú lúc tỉnh lại không nhìn thấy Bạch Hiền liền vội vàng gọi tên nhưng cũng chẳng ai đáp lại

Cái này là tình huống gì? 

Rõ ràng không phải bắt cóc vì chỗ cậu nằm là giường, cửa không khóa người cũng không trói? Hay là Bạch Hiền mới là người bị bắt cóc?

Nghĩ vậy Khánh Tú liền vội vàng mở cửa lao xuống dưới tầng.

Ngay cả dưới tầng cũng chẳng có canh gác, thực sự là quá kỳ lạ rồi đi 

- Độ Khánh Tú, đã lâu không gặp - Một giọng nữ vang lên làm Khánh Tú dừng bước

- Lệ Mạc Đổng? - Khánh Tú nhíu mày - Sao lại là cô? 

- Thật lòng tôi cũng chỉ muốn giúp cậu, hoàn toàn không định làm gì cậu cả?

- Giúp tôi? - Khánh Tú mỉa mai đáp lại - Giúp tôi và chồng mình ly hôn, giúp tôi không tìm thấy bạn tôi, giúp tôi nhiều như thế liệu tôi có nên cảm ơn cô một tiếng cho phải phép?

Khánh Tú cứ nghĩ tiếp theo sẽ là một cuộc cãi vã nhưng không. Mạc Lệ Đổng đột nhiên khóc làm Khánh Tú thực sự bối rối.

- Thực sự tôi không cố tình nhưng Chung Nhân và tôi phát sinh quan hệ trước đó, tôi đã có bầu nhưng anh ấy không chịu một mực đòi tôi phá thai.

- Cô có đang nói mê không thế? - Khánh Tú khẽ cười - Có thể tôi và Chung Nhân đã ly hôn nhưng cô không cần biến mình thành nạn nhân thế đâu, Chung Nhân mà tôi biết cũng chẳng phải là dạng người khốn nạn như thế đâu.

- Bây giờ dù tôi có đưa giấy khám thai anh cũng sẽ không tin, thôi cứ cho là tôi đang lừa anh về việc của Chung Nhân nhưng Biện Bạch Hiền, anh nhất định phải tin tôi, tôi thực sự là muốn giúp anh thoát khỏi loại mạt hạng đó

- Cô câm mồm lại - Khánh Tú đột nhiên quát to - Cô nghĩ mình có tư cách gì mà nói cậu ấy như vậy.

- Anh có biết tôi làm cách nào để đưa anh đến đây không? Là nhờ cậu ta đó. 

Thấy Khánh Tú cũng không nói gì, Lệ Mạc Đổng liền tiếp tục

- Tôi biết anh không muốn gặp tôi nên đã nhờ cậu ta. Lúc đầu tôi nghĩ cậu ta vì sợ anh buồn sẽ không đồng ý nhưng không ngờ cậu ta đồng ý ngay lập tức nhưng lại đưa ra điều kiện phải trả cậu ta khoản tiền lớn.

- Cô có bằng chứng? 

- Tôi thì làm sao có thể có bằng chứng anh muốn có thể kiểm tra tài khoản của cậu ta. Hơn nữa, anh không thấy lạ khi ở đây chỉ có anh mà không có cậu ta sao? Giờ cũng không biết cậu ta cao chạy xa bay chỗ nào rồi.

Đúng lúc này Xán Liệt cùng Chung Nhân lao vào

- Cô muốn làm gì? - Chung Nhân ngay khi nhìn thấy Khánh Tú liền kéo cậu ra sau lưng

- Chung Nhân, em... - Mạc Đổng hoàn toàn tỏ ra là một cô gái yếu đuối

- Cô dừng màn kịch của mình đi - Xán Liệt khẽ nhếch mép - Biện Bạch Hiền ở đâu?

- Em làm sao biết được cậu ta ở đâu, là cậu ta làm ngất Khánh Tú rồi mang đến cho em sau đó sao em biết được - Mạc Đổng nước mắt vẫn lăn dài 

- Ý cô là sao? - Xán Liệt nhíu mày - Tại sao lại là đem người đến cho cô?

- Em ... em chỉ là muốn gặp Khánh Tú giải thích về đứa con của em với Chung Nhân.....

- Cô câm mồm - Chung Nhân hét lên - Cô bị điên sao? Đứa con nào?

Khánh Tú khẽ cười 

- Không nghĩ phản ứng của anh lại như vậy đấy? Vội vàng chặn lời cô ấy nói là vì không muốn tôi biết anh có con riêng bên ngoài sao? Thậm chí không muốn nhận con luôn sao? Anh hóa ra cũng không có tình người lắm nhỉ?

- Không như em nghĩ đâu, anh thực sự không có quan hệ gì với cô ta cả, em phải tin anh....

- Khánh Tú.... Khánh Tú.... - Bạch Hiền từ đâu chạy đến - Cậu không sao chứ?

Lúc này nhìn thấy sự xuất hiện của tất cả mọi người, Bạch hiền có chút ngạc nhiên

- Cho tớ mượn điện thoại của cậu một chút được không? - Khánh Tú thái độ không thay đổi đưa ra yêu cầu làm Bạch Hiền dù thấy khó hiểu nhưng vẫn đưa máy của mình cho Khánh Tú

- Hóa ra các người đối với tôi khốn nạn như vậy sao? - Khánh Tú nở nụ cười chua chát - Từ chồng cho đến bạn, các người vì sao phải đối xử với tôi như vậy?

- Cuối cùng là sao? - Xán Liệt người từ nãy vẫn chưa hiểu chuyện gì cuối cùng cũng lên tiếng

- Anh, hãy tránh xa cậu ta ra - Khánh Tú chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Hiền, một tay giơ tin nhắn chuyển khoản vẫn còn trong máy lên - Cậu ta chỉ vì tiền mà dám đem em đến đây để gặp người phụ nữ này thì cũng sẽ sớm có một ngày cậu ta sẽ vì số tiền lớn hơn mà phản bội anh

- Không phải, Khánh Tú cậu hiểu lầm rồi, là Độ gia nói.....

- Giờ cậu đem cả nhà tôi ra làm lá chắn cho cậu ư? 

- Không, không....

- Khánh Tú em bình tĩnh chút đi, chúng ta... - Chung Nhân muốn kéo Khánh Tú lại liền bị cậu hất tay ra

- Chúng ta? Anh không thấy nực cười sao? - Khánh Tú cuối cùng cũng rơi nước mắt - Những người tôi tin tưởng nhất lại phản bội tôi đau đớn đến như thế, các người biến hết đi, cút hết đi!!

Nhìn thấy Xán Liệt định chạy theo Khánh tú, Bạch Hiền vội vàng giữ hắn lại

- Anh, anh phải tin em. Thực sự...

- Cậu còn muốn nói tôi tin cậu? - Xán Liệt hất tay cậu ra - Tin nhắn chuyển tiền vẫn còn ở đây, những cuộc gọi vụng trộm vẫn còn trong lịch sử cuộc gọi, thậm chí sáng nay tôi đã thấy cậu giật mình. Tôi thật không ngờ, từ nay đừng để tôi thấy mặt cậu nữa!

Thậm chí đến cả Chung Nhân cũng nhìn cậu với ánh mắt căm ghét

Rồi đến cả người con gái mà cậu chưa từng gặp mặt kia cũng rời đi với ánh mắt thương hại dành cho cậu.

Biện Bạch Hiền không thể cử động được

Cuối cùng cậu đã làm sai điều gì?

Tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?

"Xán Liệt.... anh ấy nói không muốn nhìn thấy mặt mình nữa....

Khánh Tú.... cậu ấy cũng oán hận mình....

Thậm chí Chung Nhân cũng căm ghét mình.....

Đến cuối cùng là vì sao cơ chứ....."

- Tôi đã nói cậu hãy tự mình ra đi đừng để tôi phải ra tay nhưng cậu không nghe - Đến lúc này sự xuất hiện của Phác lão gia làm cậu hiểu tất thảy mọi chuyện

- Ông... ông... - Bạch Hiền lắp bắp - Không, tôi phải giải thích cho mọi người

- Cậu muốn đi? - Phác lão gia khẽ cười - Nếu đi dễ thế thì chẳng phải lão già này quá ngu ngốc rồi sao? Hai người mau ra đây đi

- Chú? Dì? - Bạch Hiền thật không hiểu cuối cùng ngày hôm nay cậu sẽ còn phải gặp mặt những ai và đối mặt với những chuyện gì nữa đây

- Đem cậu ta đi và nhớ thỏa thuận của chúng ta

- Vâng, chúng tôi đã rõ

Ngay khi Phác lão gia đi khuất, Bạch Hiện liền bị một đám người đô con kéo đi mất.

- Bỏ tôi ra, thả tôi ra.... - Bạch Hiền cố sức la hét giãy giụa

- Ồn ào quá - người di của cậu vì quá khó chịu nên đã bảo nhóm người kia ép cậu uống một chút thuốc mê

Trước khi Bạch Hiền một lần nữa rơi vào vô thức, nước mắt cậu vô thức rơi xuống....

Hóa ra đây là kết cục sao?

Thực sự kết thúc rồi sao?

Phác Xán Liệt, đã bao giờ anh thực sự yêu và tin tưởng người tên Biện Bạch Hiền này chưa?

Hay trong mắt anh, em thực sự là kẻ khốn nạn như vậy?

Phác Xán Liệt, hãy một lần trả lời em đi

Một lần thôi...........

______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi cả nhà vì chờ đợi lâu như thế mới ra chap mới......

Cơ mà các cậu cũng vote cho tớ nhiều nhiều tớ mới có động lực chứ =((( Đi học đi làm về mệt mà =(((

Hôm qua phải đăng giục mới đủ 100 vote nên hôm nay up chap mới nèeeee

Chap này cũng thế nha, 100 vote mới có chap mới đó nhaaaaaaa

Weiterlesen

Das wird dir gefallen

80.7K 8.9K 29
Một chuỗi những câu chuyện có thể lãng mạn, đáng yêu, vô tri của Cún lớn và Gấu nhỏ.
71.2K 5.9K 23
Toàn bộ chỉ là tưởng tượng của tác giả, có một số câu chuyện dựa theo tình huống thật của hai anh.
250K 10.2K 71
lichaeng
391K 34K 89
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...