[HOÀN] Làm Phi [Edit] - Lệ Ti...

By truyencungdau

5.4M 153K 9K

Thể loại: Trọng sinh, Tình cảm, Cung đấu [186chương] Edit: TeamLãnhCung. Người phụ trách: Huệ Hoàng Hậu. |... More

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Chương 2: Túi gấm
Chương 3: Cố nhân
Chương 4: Thăm viếng
Chương 5: Kim càng tán
Chương 6: Gây hấn
Chương 7: Đỗ thị
Chương 8: Giao dịch
Chương 9: Cha con
Chương 10: Linh Cơ
Chương 11: Minh ám
Chương 12: Phân vị
Chương 13: Tái hiện
Chương 14: So chiêu
Chương 15: Chuyển biến
Chương 16: Dưới hành lang
Chương 17: Sở Tuyên
Chương 18: Biện giải
Chương 19: Tranh luận kịch liệt
Chương 20: Hội chẩn
Chương 21: Vấn an
Chương 22: Sương mù
Chương 23: Biết
Chương 24: Nỗi lòng
Chương 25: Chất vấn
Chương 26: An tâm
Chương 27: Tin tưởng
Chương 28: Muốn tới
Chương 29: Tháng chạp
Chương 30: Thấy rõ
Chương 31: Đồng hành
Chương 32: Cùng điều tra
Chương 33: Thắt cổ tự tử
Chương 34: Phẩm canh
Chương 35: Trừ tịch
Chương 36: Hạ Nguyệt
Chương 37: Thiên vị
Chương 38: Ấn ký
Chương 39: Mất tích
Chương 40: Dấu chân
Chương 41: Chạm mặt đầy kinh hãi
Chương 42: Giữa hè
Chương 43: Hai bên
Chương 44: Gây rối
Chương 45: Người tới
Chương 46: Trước kia
Chương 47: Đánh nhau
Chương 48: Cơ hội nho nhỏ
Chương 49: Bàn cờ
Chương 50: Tích cực
Chương 51: Ngô gia
Chương 52: Lời đồn
Chương 53: Biến chuyển
Chương 54: Đùa giỡn
Chương 55: Xung đột
Chương 56: Tránh né
Chương 57: Ác mộng
Chương 58: Thổ lộ tình cảm
Chương 59: Hươu con
Chương 60: Học lần đầu
Chương 61: Hạt dẻ
Chương 62: Hồi cung
Chương 63: Mồi câu
Chương 64: Diễn
Chương 65: Tư Vân
Chương 66: Kinh ngạc nhận ra
Chương 67: Hóa giải
Chương 68: Bắt nạt
Chương 69: Nắm tay
Chương 70: Trần ai lạc định
Chương 71: Khẩu chiến
Chương 72: Trung thu
Chương 73: Vạch trần
Chương 74: Bày ra
Chương 75: Thông cảm
Chương 76: Vạch trần
Chương 77: Từ đầu đến cuối
Chương 78: Cao nhân
Chương 79: Màn thầu
Chương 80: Tự sát
Chương 81: An bài
Chương 82: Phong vị
Chương 83. Vạch trần
Chương 84: Nói rõ
Chương 85: Lời xăm
Chương 86: Nghi hoặc
Chương 87: Giải xăm
Chương 88: Tiểu Sương
Chương 89: Không để ý
Chương 90: Suy luận
Chương 91: Tiêu tan
Chương 92: Lại thấy
Chương 93: Thật giả
Chương 94: Giằng co
Chương 95: Vu oan
Chương 96: Tin không?
Chương 97: Biện pháp
Chương 98: Cấm túc
Chương 99: Đánh cờ
Chương 100: Mị Điềm
Chương 101: Chiêu dung
Chương 102: Chiêu nghi
Chương 103: Thuốc bột
Chương 104: Kinh sợ
Chương 105: Trần ai lạc định
Chương 106: Chữ viết để lại
Chương 107: Đột phát
Chương 108: Ép hỏi
Chương 109: Tìm người
Chương 110: Phóng lạc [1]
Chương 111: Gặp lại
Chương 112: Thân phận
Chương 113: Ra tay
Chương 114: Đối mặt
Chương 115: Lời âu yếm
Chương 116: Nổi gió
Chương 117: Bảo trọng
Chương 118: Hà Nguyệt
Chương 119: Hai người
Chương 120: Trong ngục
Chương 121: Kế sách thoát thân
Chương 122: Lưỡng nan
Chương 123: Di ngôn
Chương 124: Bình tĩnh
Chương 125: Thức tỉnh
Chương 126: Gió đông
Chương 127: Phía sau
Chương 128: Thăm viếng
Chương 129: Hoả hoạn
Chương 130: Giăng bẫy
Chương 131: Mượn cơ hội
Chương 132: Chờ đợi
Chương 133: Mạch ngầm
Chương 134: Cáo từ
Chương 135: Không tiếc thân mình
Chương 136: Thu thập
Chương 137: Lâm bồn
Chương 138: Nghiệm thân
Chương 139: Xoay chuyển
Chương 140: Huệ phi
Chương 141: Phiền lòng
Chương 142: Chúc mừng năm mới
Chương 143: Chuyện xưa
Chương 144: Tuyển tú
Chương 145: Thanh thản
Chương 146: Chiến thư
Chương 147: Nạn châu chấu
Chương 148: Kỳ quặc
Chương 149: Yêu phi
Chương 150: Chuyện xưa
Chương 151: Cành non
Chương 152: Bao vây con mồi
Chương 153: Giam cầm
Chương 155: Thu Bạch
Chương 156: Bạch thị
Chương 157: Ban chết
Chương 158: Trương thị
Chương 159: Bóng đè
Chương 160: Mai phục
Chương 161: Khổ tâm
Chương 162: Cho phép xuất giá
Chương 163: Đoàn viên
Chương 164: Tranh luận
Chương 165: Tuyên Thất điện
Chương 166: Binh quyền
Chương 167: Từ quan
Chương 168: Hổ phù
Chương 169: Khánh sinh
Chương 170: Trù bị
Chương 171: Có thai
Chương 172: Thần y
Chương 173: Túy ông
Chương 174: Bái sư
Chương 175: Thành thật
Chương 176: Thẳng thắn
Chương 177: Thông suốt
Chương 178: Đại hôn
Chương 179: An tĩnh
Chương 180: Kết thúc
Chương 181: Trong bóng tối (1)
Chương 182: Trong bóng tối (2)
Chương 183: Trong bóng tối (3)
Chương 184: Trong bóng tối (Kết)
Chương 185: Trường mệnh nữ
Chương 186: Quá trình tình yêu của Hươu huynh

Chương 154: Quấy phá

16.2K 435 23
By truyencungdau

Edit: Phương Quý tần
Beta: Mai Thái phi

Cuối giờ sửu, Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi bị tiếng khóc nỉ non của An Ngọc làm bừng tỉnh.

Tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, hai người còn đang vội vàng trừng mắt nhìn nhau, đã thấy Cẩn Nương ôm bé con cùng nhau tiến vào. Thần sắc Cẩn Nương vô cùng bình tĩnh, tựa hồ như không phải xảy ra chuyện phiền toái gì.

Cẩn Nương đặt An Ngọc trên giường, An Ngọc liền lực tức chạy tới nhào vào lồng ngực Tịch Lan Vi, vẫn không ngừng khóc, thanh âm cũng vô cùng nghẹn ngào.

Lan Vi ôm con bé vào lồng ngực dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ lưng để giúp nó thuận khí, thanh âm ôn hòa hỏi: "A Ngọc làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

"Bệ hạ, phu nhân..." Cẩn Nương quỳ sát đất, thanh âm có chút chột dạ: "Vừa lúc nãy...Vừa lúc nãy nô tỳ đang dỗ Đế cơ ngủ, không biết vì sao, bỗng nhiên có rất nhiều châu chấu từ cửa sổ bay vào, vô cùng nhiều... làm Đế cơ bị kinh hãi..."

Nghe xong, Tịch Lan Vi kinh ngạc.

... Lại có châu chấu?! Đã gần một năm trôi qua, tuy hai tỉnh Cao Hoa, Truy Phái gặp phải tai họa không nhẹ, nhưng bắt đầu từ đầu xuân năm nay, đã trồng trọt lại lần nữa. Chỉ cần không phải mỗi năm châu chấu xuất hiện phá hoại một lần, theo lý thì năm nay hẳn là được mùa thu hoạch.

Vậy thì chuyện gì đang xảy ra trong cung...

Chuyện lần trước trong lòng đã biết là âm mưu quấy phá của Trương gia, để trong cung xảy ra loạn châu chấu, ngoài cung dùng thuyết thư, nội ứng ngoại hợp vô cùng khá. Vậy nên chuyện lần này hiển nhiên đầu tiên nghĩ đến sẽ là trên đầu Trương thị.

"Mang Trương thị đến Cung Chính Tư thẩm vấn!" Tịch Lan Vi giận dữ, cảm khái trong lòng, người này không hại nàng đến chết thì sẽ không bỏ qua, tính tình thực đáng bội phục.

...

Dục Tường cung tuy không phải Dục Tú cung, Dĩnh Thục cung, nhưng theo lý đều là người của nàng, muốn ngăn chặn việc đồn đãi lung tung không phải chuyện gì khó khăn.

Nhưng...Từ lúc nàng và Hoắc Kỳ hạ lệnh cung nhân không được nói chuyện này ra ngoài, vậy mà hai canh giờ sau, toàn bộ hậu cung đã biết hết sự tình.

Khi thỉnh an sáng, ánh mắt các phi tần đánh giá nàng có chút không đúng, làm nàng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Muốn hỏi tội, toàn bộ cung nhân đều liên tục dập đầu, khai rằng chuyện này tuyệt đối không do mình nói ra, thần sắc kinh sợ như thế, làm nàng không thể không tin thật sự không phải là bọn họ. Trong nhất thời cảm xúc có chút hỗn loạn, ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng, lại xen thêm chút quỷ dị.

...

Cung Chính Tư thẩm vấn Trương thị ba ngày, Cấm Quân Đô Úy phủ cũng tốn hai ngày để thẩm vấn người nhà Trương gia. Nhưng cho dù là Trương thị hay những người khác, hỏi đến chuyện này liền liên tục kêu oan, thậm chí thà nhận tội chuyện hạ độc hại hoàng duệ lúc trước hay chuyện châu chấu, cũng nhất quyết không thừa nhận chuyện lần này.

Không có khẩu cung, hai bên lại theo manh mối tra xuống, đi từng bước về phía trước, nhưng thật sự...Không tìm được bất cứ một manh mối nào có quan hệ với Trương gia.

Nghĩ lại ngọn nguồn sự việc, lời minh oan kia của Trương thị cũng thực sự có đạo lý: "Nạn châu chấu đã là chuyện của năm trước... Nếu năm nay ta muốn hại nàng, ít ra cũng nên tìm một cái cớ khác..."

...

"Thật có ý tứ!" Tịch Lan Vi cười: "Thế đạo gì vậy, cớ sao người muốn hại ta đều phải gán cho ta cái danh châu chấu tinh? Lẽ nào ta lớn lên vô cùng giống châu chấu sao?" Khi nói chuyện còn không tự chủ được quay đầu về phía gương đồng, nhìn trong chốc lát rồi lắc đầu: "Rõ ràng không giống."

"Có lẽ đó là cách nói lưu hành thời nay... Nên cứ lấy ra dùng..." Bộ dáng Mị Điềm như không biết phải làm sao, bĩu môi, hứa hẹn nói: "Nếu như ta và ngươi trở mặt thành thù, ta nói ngươi là hồ ly tinh, là chồn tuyết tinh tới hại người, giải đáp bất mãn này của ngươi, thấy ổn không?"

"Vô cùng ổn." Tịch Lan Vi gật đầu thật mạnh, nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta cũng không cầu mong nhiều như vậy. Đừng nói là xinh đẹp như bươm bướm, cho dù chỉ là kén bướm, ta cũng đồng ý."

Nàng nói vô cùng nghiến răng nghiến lợi. Nàng cảm thấy, chỉ cần không phải là châu chấu, cho dù là dạng đầu trâu mặt ngựa gì, nàng cũng nhận.

Hoắc Kỳ lấy lời này mà trêu chọc nàng lần nữa, vô cùng yên tâm thoải mái, còn học cả Mị Điềm, cùng nàng ấy gọi nàng là "A Châu Chấu', làm nàng thẹn quá hóa giận, hắn phải cười làm lành xin lỗi.

...

Đồn đãi trong cung, tự nhiên cũng vì vậy mà càng có chiều hướng đi lên. Rất nhanh đã thành chuyện xưa trong miệng của tiên sinh thuyết thư trong thành Trường Dương — việc này càng kì quái, không có Trương gia chống lại, chuyện xưa này nọ nên chỉ có loại cách nói kia của Sở Tuyên. Nhưng cuối cùng kỳ văn trong cung rất nhanh đã truyền đến các nơi, ngay cả Sở Tuyên cũng tràn đầy khó hiểu.

"Ta cảm thấy chuyện này vẫn do Trương gia làm." Sở Tuyên gõ bàn nói, nói xong lại trầm ngâm một lát, rồi lại phủ nhận: "Nhưng cũng giống như không phải..."

"Cung Chính Tư và Cấm Quân Đô Úy phủ đều nói không phải." Tịch Lan Vi thở dài nói: "Ta nghĩ, cũng cảm thấy không phải. Đã chết đến nơi, nếu có thời gian rỗi cũng nên tìm các bảo mệnh, sao còn phải lấy loại thủ đoạn không đau không ngứa này tới hại ta? Thực sự ngại bệ hạ tra xét còn chưa đủ tàn nhẫn sao?"

"Chuyện lạ trong cung vốn rất nhiều..." Sở Tuyên không nghĩ ra nguyên cớ là gì, cứ một mực lắc đầu, thảnh thơi nói: "Thực sự không thoải mái. Nếu thực sự hận ai, một kiếm giết chết mới là đứng đắn, cứ ở chỗ âm u hại người như vậy, hại nàng xong nàng lại không biết bị ai làm hại, có ý nghĩa gì?"

Nghe vậy, thực đúng là cách hành sự thống khoái của giang hồ - chỉ là nữ nhân trong cung, chắc chắn không mấy ai có bản lĩnh "Một kiếm giết chết" này.

...

Nói thần nói quỷ càng lúc càng thái quá, lại buồn cười, chuyện đã truyền đi một thời gian, khó tránh khỏi làm người ta tin thêm vài phần.

Chuyện lần này đã rửa sạch quan hệ với Trương gia, nhìn qua lại càng giống như trên người Tịch Lan Vi có vấn đề.

Ngay cả nữ nhi của nàng cũng bị liên lụy rồi...

Đã có phi tần nhát gan sợ phiền phức lấy cớ linh tinh rằng sức khỏe không tốt để có cớ không ra khỏi cửa, không cần thỉnh an sớm chiều. Tuy rằng Tịch Lan Vi biết được nguyên nhân nhưng cũng không thể tức giận được, chỉ cảm thấy thật khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, cứ một năm truyền một lần như vậy, cho dù không đau không ngứa nhưng cũng đủ làm nàng sống không yên ổn.

...

Một ngày sau buổi thỉnh an sáng, Bạch Tiệp dư liền lưu lại, đánh giá thần sắc mệt mỏi của Tịch Lan Vi một lúc lâu, sau mới gật đầu thấp giọng nói: "Tối hôm qua phu nhân ngủ không ngon sao?"

Tịch Lan Vi ngước mắt nhìn nàng, không buồn che dấu, gật đầu nói: "Ừ."

"Tựa hồ như phu nhân... đã mấy ngày rồi không yên giấc." Bạch Tiệp dư có ý cười nhạt, như ẩn hiện chút lo lắng.

Tịch Lan Vi "Ừm" một tiếng, không nói nữa, cảm thấy trong đầu nhức nhối, xác thực vô cùng khó chịu.

"Việc đang dở dang chưa xử lý, tất nhiên đồn đãi trong cung sẽ không ngớt." Bạch Tiệp dư nói một tiếng ai thán, trong lời nói mang theo chút bất đắc dĩ, bi thương. Tịch Lan Vi liếc nhìn nàng ta lần nữa. Hôm nay nàng ta mặc một thân màu xám xanh, làm cả người như ảm đạm xuống một bậc. Im lặng một lúc, cuối cùng nàng mới hỏi: "Tiệp dư muốn nói gì?"

Bạch Tiệp dư không lập tức đáp lại, cúi người, trong mắt như đang cân nhắc điều gì, tựa như muốn vì nàng tìm một giải pháp đáng tin cậy. Giây lát mới lộ ra ý cười, chậm rãi nói: "Thần thiếp cảm thấy... 'Chưa dứt thì phải làm dứt, phải có người chịu loạn này'. Đạo lý như vậy, tất nhiên phu nhân hiểu rõ."

Tịch Lan Vi có chút rùng mình.

"Hậu cung này, người bệ bạ để ý nhất là phu nhân. Chuyện lần này truyền đi lợi hại như vậy, chẳng phải bệ hạ vẫn không tin phu nhân là 'yêu' sao?" Bạch Tiệp dư cười nói, chỉ hơi dừng lại, không chờ Tịch Lan Vi đáp lại liền nói tiếp: "Một khi đã như vậy, căn bản không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Chân tướng như thế nào, quan trọng lắm sao? Chỉ cần phu nhân tìm được 'hung thủ', xử lý, khiến hậu cung cảm thấy chân tướng chuyện này đã rõ ràng, như vậy đã đủ rồi."

Nói trắng ra, chính là tìm một người khác tới gánh tội thay. Dù sao nàng cũng không thiếu biện pháp để làm hậu cung tin tưởng đó là sự thực, bình ổn lại lời đồn đãi, cũng không gây ra chuyện gì khác.

Im lặng, Tịch Lan Vi nhướng mày, thanh lãnh nói: "Hung thủ là Trương thị?"

"Không phải rất tốt sao?' Bạch Tiệp dư khẽ cười, hỏi ngược lại. Ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Phu nhân và Trương thị đã kết oán với nhau từ sớm, chuyện nàng ta hận phu nhân cả hậu cung đều biết, tất nhiên không dung nổi chuyện phu nhân hô mưa gọi gió trong cung, chết cũng muốn kéo theo phu nhân làm đệm lưng..."

Tâm bình khí hòa [1], không giống khẩu khí đang kiến nghị nàng làm như vậy, mà như đang nói sự thật vốn là như thế.

[1] Tâm bình khí hoà (心平气和): Bình tĩnh, nhẹ nhàng, không lo lắng hay tức giận điều gì ( Theo Wapbaike.Baidu)

Ước chừng... Đường đi nước bước cũng khá thuận lợi. Làm như vậy không nói đến việc có thể bình ổn sự tình, chính là nếu hung phạm thấy như vậy, đại khái cũng sẽ hiểu rõ, lần đầu tiên nàng có thể ngăn, tất nhiên lần thứ hai cũng có thể chặn, chắc chắc sẽ không giở lại trò cũ.

Tịch Lan Vi nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, lúc sau, vẫn lắc đầu: "Không thể."

Bạch Tiệp dư có chút thất vọng.

Nàng nhìn về phía nàng ta, trong mắt hàm chứa lòng biết ơn, mỉm cười giải thích nói: "Nếu chỉ muốn giải đợt lửa sém lông mày này, lời của Tiệp dư vô cùng chính xác. Nhưng mặc kệ người sau lưng này là ai, nhấc lên lời đồn thổi này, suy cho cùng là muốn lấy mệnh bổn cung. Tìm người gánh tội thay để cưỡng chế việc này, với bổn cung mà nói cũng không khác gì chuyện lấy rượu độc giải khát. Bổn cung ở trong cung, sẽ có một ngày đối phương lại tìm ra biện pháp khác để khơi mào sự tình."

"Uống rượu độc giải khát?" Bạch Tiệp dư khẽ nhíu mày, lộ vẻ không đồng tình với ý nghĩ này của nàng: "Phu nhân luôn muốn bắt được hung thủ thật sự là chuyện tốt, chỉ là... nước xa không cứu được lửa gần."

Ý ngay trong lời, đợi đến ngày tìm ra người nọ, có lẽ nàng đã sớm bị Hoàng đế phế truất.

"Lời này của Tiệp dư sai rồi." Tịch Lan Vi cười vô cùng nhẹ nhàng: "Tựa như lời Tiệp dư vừa nói, cho dù trong hậu cung truyền chuyện này như thế nào, bệ hạ vẫn sẽ không tin tưởng rằng bổn cung là yêu, vậy nên căn bản không cần lo lắng. Như vậy, bổn cung có thể yên lòng, chuyên tâm tra ra chân tướng sự việc." Nàng cười khổ than một tiếng, lại tiếp tục nói: "Chuyện uống rượu độc giải khát như vậy, nếu đặt vào hoàn cảnh của hai năm trước, có lẽ bổn cung sẽ thử một phen. Nhưng hiện tại đã có A Ngọc, bổn cung không thể bỏ mặc con bé để đi đánh cuộc."

Lúc Bạch Tiệp dư cáo lui khỏi điện có chút thất vọng, sắc mặt ngượng ngùng mà uốn gối phúc thân, cũng không nhiều lời nữa.

...

"Thanh Hòa." Tịch Lan Vi gọi người đến, suy nghĩ một lát, mới phân phó nói: "Ngươi đi Thái Y viện một chuyến, bảo y nữ đi Lãnh cung nhìn xem Trương thị, trị thương cho nàng ta thật tốt, lại điều hai cung nhân đi hầu hạ. Lần này có lẽ đã thực sự oan uổng nàng ta, bổn cung không muốn có người dựa vào chuyện này nói bổn cung muốn nhổ cỏ tận gốc."

"Vâng." Thanh Hòa khom người nhận lệnh, rời khỏi điện.

Lát sau, Giản Tiểu Sương vén mành tiến vào, thay Tịch Lan Vi đổi một chén trà nhỏ, đánh giá thần sắc của nàng một phen, tràn đầy khó hiểu: "Phu nhân quản Trương thị làm gì? Người khác lại có thể xuyên tạc cái gì? Bây giờ nàng ta chỉ là một thứ dân, cả hậu cung đều biết nàng ta sát hại hoàng duệ, cho dù lần này thực sự bị chết oan, cũng sẽ chẳng nháo ra được sóng gió gì."

"Đúng vậy." Tịch Lan Vi gật đầu, thở phào: "Cho nên không nên vì chuyện này mà liên lụy đến một thứ dân như nàng, có lợi ích gì đâu? Người nọ cũng là vì oán hận chất chứa từ trước mới nghĩ ra mưu kế ác độc như vậy, không cần suy nghĩ nhiều."

Giản Tiểu Sương càng nghe lại càng nghi hoặc khó hiểu, Tịch Lan Vi quay lại liếc nàng một cái, cười không giải thích nhiều: "Ngươi cứ yên tâm. Không chỉ đối với việc an bài Trương thị sẽ không có sai sót gì, cho dù là chuyện châu chấu cũng không cần lo lắng."

Tiểu Sương càng nghe càng không rõ, một bụng muốn truy vấn, Tịch Lan Vi lại đơn giản ôm mèo con đang ngủ trên đầu gối, đưa cho nàng nói: "Mau, đừng sững sờ nữa, mau tắm rửa sạch sẽ cho mèo con, nó vừa mới lăn lộn trên đất.

---

Tác giả có lời muốn nói: # Lan Vi muốn cho Trương thị sống không bằng chết #

# nhưng có người không muốn như vậy #

# Lan Vi tỏ vẻ ngươi không muốn như vậy cũng đừng lấy châu chấu làm rối được chứ, ngũ hành của ta không thiếu châu chấu, còn có thể nói chuyện hay không #

# Trương thị: Mấy cái ý tứ nằm xuống?! Hướng tới ta đúng không?! #

# A Tiêu uống trà: Ta cảm thấy Lan Vi muốn cho ngươi sống không bằng chết thì rất bình thường, nhưng người trong cung nếu muốn ngươi tồn tại như vậy thì thật là cực kì không bình thường...#

# Trương thị: Chỉ vì Tịch Lan Vi là nữ chủ a!!! #

# Lan Vi nhảy nhót đi ngang qua: Nhưng nữ chủ lại không thể kiểm soát tư tưởng của người khác #

# Trương thị: ┭┮﹏┭┮ #

_(:з" ∠)_ hôm nay nghĩ giữa Trương thị và Hoắc Trinh bằng tam quan[2] thì ai bất chính hơn... Sau đó giống như không thể đưa ra kết luận...

[2] Tam quan : chỉ 3 cách nhìn là "thế giới quan" "giá trị quan" và "nhân sinh quan"

Kỳ thật ta rất hiếu kì ở đối với vấn đề kết cục của người xấu... Cảm thấy nên để nhiều người chết cho thỏa đáng hay là để nhiều người sống không bằng chết thì tốt hơn 【 mặt nghiêm túc 】

---

—— ngày hôm qua nói muốn xem Hoắc Kỳ cùng Sở Tuyên * phiên ngoại cô lương ra tới chúng ta nói chuyện →_→

—— làm nữ chủ làm sao bây giờ...→_→

—— chẳng lẽ chân ái của Hoắc Kỳ là Sở Tuyên, đối tốt với Lan Vi chỉ bởi vì biết Sở Tuyên thương nàng cho nên lấy việc này để tiếp cận hắn hay sao →_→

—— vì sao càng bổ não càng mang cảm giác đấy... � �

Continue Reading

You'll Also Like

145K 8.4K 23
🍋Tác giả: Nhất Đà Thự Bính 🍋Thể loại: Xuyên game, hệ thống, có yếu tố NTR, NP, thị giác nữ chính, nghịch tập. 🍋Editor + Beta : Chanh x Bull 🍋Văn...
188K 7.7K 61
Cảnh báo trước : truyện này không phải của mình viết mà mình cũng chưa xin phép tác giả mình chỉ đăng lên đây để tiện đọc cho mọi người nên nếu có vấ...
588K 14.9K 56
🥑 Hán Việt: Bị tháo hán quân nhân mãi hồi gia chi hậu (lục linh niên đại) 🥑 Tác giả: Kiểu Kiểu 🥑 Nguồn: Vespertine + Hàn Lạc 🥑 Thể loại: Ngôn tì...
17.6K 948 9
Những dj ngắn này được mình tìm thấy trên Pinterest hoặc trên Facebook và có một số dj ngắn được mình tự dịch nên có lỗi mong mọi người bỏ qua