[HOÀN] Làm Phi [Edit] - Lệ Ti...

By truyencungdau

5.4M 153K 9K

Thể loại: Trọng sinh, Tình cảm, Cung đấu [186chương] Edit: TeamLãnhCung. Người phụ trách: Huệ Hoàng Hậu. |... More

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Chương 2: Túi gấm
Chương 3: Cố nhân
Chương 4: Thăm viếng
Chương 5: Kim càng tán
Chương 6: Gây hấn
Chương 7: Đỗ thị
Chương 8: Giao dịch
Chương 9: Cha con
Chương 10: Linh Cơ
Chương 11: Minh ám
Chương 12: Phân vị
Chương 13: Tái hiện
Chương 14: So chiêu
Chương 15: Chuyển biến
Chương 16: Dưới hành lang
Chương 17: Sở Tuyên
Chương 18: Biện giải
Chương 19: Tranh luận kịch liệt
Chương 20: Hội chẩn
Chương 21: Vấn an
Chương 22: Sương mù
Chương 23: Biết
Chương 24: Nỗi lòng
Chương 25: Chất vấn
Chương 26: An tâm
Chương 27: Tin tưởng
Chương 28: Muốn tới
Chương 29: Tháng chạp
Chương 30: Thấy rõ
Chương 31: Đồng hành
Chương 32: Cùng điều tra
Chương 33: Thắt cổ tự tử
Chương 34: Phẩm canh
Chương 35: Trừ tịch
Chương 36: Hạ Nguyệt
Chương 37: Thiên vị
Chương 38: Ấn ký
Chương 39: Mất tích
Chương 40: Dấu chân
Chương 41: Chạm mặt đầy kinh hãi
Chương 42: Giữa hè
Chương 43: Hai bên
Chương 44: Gây rối
Chương 45: Người tới
Chương 46: Trước kia
Chương 47: Đánh nhau
Chương 48: Cơ hội nho nhỏ
Chương 49: Bàn cờ
Chương 50: Tích cực
Chương 51: Ngô gia
Chương 52: Lời đồn
Chương 53: Biến chuyển
Chương 54: Đùa giỡn
Chương 55: Xung đột
Chương 56: Tránh né
Chương 57: Ác mộng
Chương 58: Thổ lộ tình cảm
Chương 59: Hươu con
Chương 60: Học lần đầu
Chương 61: Hạt dẻ
Chương 62: Hồi cung
Chương 63: Mồi câu
Chương 64: Diễn
Chương 65: Tư Vân
Chương 66: Kinh ngạc nhận ra
Chương 67: Hóa giải
Chương 68: Bắt nạt
Chương 69: Nắm tay
Chương 70: Trần ai lạc định
Chương 71: Khẩu chiến
Chương 72: Trung thu
Chương 73: Vạch trần
Chương 74: Bày ra
Chương 75: Thông cảm
Chương 76: Vạch trần
Chương 77: Từ đầu đến cuối
Chương 78: Cao nhân
Chương 79: Màn thầu
Chương 80: Tự sát
Chương 81: An bài
Chương 82: Phong vị
Chương 83. Vạch trần
Chương 84: Nói rõ
Chương 85: Lời xăm
Chương 86: Nghi hoặc
Chương 87: Giải xăm
Chương 88: Tiểu Sương
Chương 89: Không để ý
Chương 90: Suy luận
Chương 91: Tiêu tan
Chương 92: Lại thấy
Chương 93: Thật giả
Chương 94: Giằng co
Chương 95: Vu oan
Chương 96: Tin không?
Chương 97: Biện pháp
Chương 98: Cấm túc
Chương 99: Đánh cờ
Chương 100: Mị Điềm
Chương 101: Chiêu dung
Chương 102: Chiêu nghi
Chương 103: Thuốc bột
Chương 104: Kinh sợ
Chương 105: Trần ai lạc định
Chương 106: Chữ viết để lại
Chương 107: Đột phát
Chương 108: Ép hỏi
Chương 109: Tìm người
Chương 110: Phóng lạc [1]
Chương 111: Gặp lại
Chương 112: Thân phận
Chương 113: Ra tay
Chương 114: Đối mặt
Chương 115: Lời âu yếm
Chương 116: Nổi gió
Chương 117: Bảo trọng
Chương 118: Hà Nguyệt
Chương 119: Hai người
Chương 120: Trong ngục
Chương 121: Kế sách thoát thân
Chương 122: Lưỡng nan
Chương 123: Di ngôn
Chương 124: Bình tĩnh
Chương 125: Thức tỉnh
Chương 126: Gió đông
Chương 127: Phía sau
Chương 128: Thăm viếng
Chương 130: Giăng bẫy
Chương 131: Mượn cơ hội
Chương 132: Chờ đợi
Chương 133: Mạch ngầm
Chương 134: Cáo từ
Chương 135: Không tiếc thân mình
Chương 136: Thu thập
Chương 137: Lâm bồn
Chương 138: Nghiệm thân
Chương 139: Xoay chuyển
Chương 140: Huệ phi
Chương 141: Phiền lòng
Chương 142: Chúc mừng năm mới
Chương 143: Chuyện xưa
Chương 144: Tuyển tú
Chương 145: Thanh thản
Chương 146: Chiến thư
Chương 147: Nạn châu chấu
Chương 148: Kỳ quặc
Chương 149: Yêu phi
Chương 150: Chuyện xưa
Chương 151: Cành non
Chương 152: Bao vây con mồi
Chương 153: Giam cầm
Chương 154: Quấy phá
Chương 155: Thu Bạch
Chương 156: Bạch thị
Chương 157: Ban chết
Chương 158: Trương thị
Chương 159: Bóng đè
Chương 160: Mai phục
Chương 161: Khổ tâm
Chương 162: Cho phép xuất giá
Chương 163: Đoàn viên
Chương 164: Tranh luận
Chương 165: Tuyên Thất điện
Chương 166: Binh quyền
Chương 167: Từ quan
Chương 168: Hổ phù
Chương 169: Khánh sinh
Chương 170: Trù bị
Chương 171: Có thai
Chương 172: Thần y
Chương 173: Túy ông
Chương 174: Bái sư
Chương 175: Thành thật
Chương 176: Thẳng thắn
Chương 177: Thông suốt
Chương 178: Đại hôn
Chương 179: An tĩnh
Chương 180: Kết thúc
Chương 181: Trong bóng tối (1)
Chương 182: Trong bóng tối (2)
Chương 183: Trong bóng tối (3)
Chương 184: Trong bóng tối (Kết)
Chương 185: Trường mệnh nữ
Chương 186: Quá trình tình yêu của Hươu huynh

Chương 129: Hoả hoạn

18.5K 569 64
By truyencungdau

Edit: Du Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu

Có ý chỉ không cần phải giữ lễ tiết như phía trước nên nàng rất thích cuộc sống trong nhà lúc này. Trừ bỏ ngoại mệnh phụ quen biết đến bái phỏng, thời gian còn lại thì Tịch Lan Vi đều trải qua với phụ thân.

Tất nhiên Tịch Viên không biết, cảnh tượng nhìn như không có gì đặc thù này, nhưng Tịch Lan Vi đã mong ngóng hai đời rồi.

...

So với khi còn nhỏ thì bây giờ trong nhà thanh tịnh hơn rất nhiều — Mặc dù kí ức hồi nhỏ là dựa vào một đời trước, nhưng ấn tượng của Tịch Lan Vi vẫn rất rõ ràng. Khi đó thường có tướng lãnh đến bái phỏng, nghị sự đến tận khuya.

Hiện giờ nàng trở về đã bốn ngày mà vẫn chưa có người tới, nghi hoặc nên đành phải đi hỏi thẳng phụ thân. Tịch Viên nhìn nàng, cười nói: "Vì không có chiến sự."

... Cũng đúng.

"Đã lâu không có chiến sự rồi." Ông nhẹ ho một tiếng, cười nhìn về trước sân, ánh mắt giống như nhìn về ngàn dặm ở bên ngoài: "Cuộc sống cũng hết thú vị."

"..." Nàng sửng sốt, kinh ngạc nói: "Phụ thân từng nói... Không có người nào thích chiến tranh."

"Ừ." Tịch Viên gật đầu một cái, ngừng một chút, lại nói: "Nhưng dù sao ta cũng dựa vào chuyện đó mà sống."

Hai người đều không thể hiểu được cùng trầm mặc, giây lát, Tịch Viên cười khẽ một tiếng: "Còn tưởng rằng được đi Việt Liêu cho đỡ thèm, kết quả bệ hạ lại phái tiểu tử Tề Hành kia đi."

Từ lời nói của ông, Tịch Lan Vi đã ý thức ra được gì đó. Thái bình đã lâu, nàng ở trong cung được sủng, về sau chiến sự nổi lên, Hoàng đế phái tướng lãnh đi nhưng không phải là Đại tướng quân...

Mọi việc nhìn như bình thường, nhưng người hiểu chuyện sẽ cảm thấy Hoàng đế sợ Tịch gia phát triển, cho nên sủng nàng cũng đồng thời áp chế thế lực Tịch gia lại, hoặc là...

Đơn giản nàng được sủng ái cũng bị nghị luận thành đều là nằm trong vòng bố cục.

Trong lòng trầm xuống, Tịch Lan Vi giật mình giây lát, ngước mắt nhìn Tịch Viên nói: "Phụ thân... Bệ hạ không phái phụ thân đi chinh chiến là bởi vì... Con nói với bệ hạ, phụ thân đã lớn tuổi, không cần phải làm phụ thân đi mạo hiểm..."

Tịch Viên quay đầu, nhìn nàng một chút, phút chốc đôi mắt đã cười: "Ta đã đoán được."

Gió nhẹ nhàng thổi ở bên ngoài hành lang, càng ngày càng ấm áp hơn. Phụ tử hai người cùng nhau ngồi xuống, trong lòng Tịch Lan Vi vẫn không an ổn, truy vấn nói: "Có phải có người xúi giục hay không..."

"Ừ." Tịch Viên trả lời không hề dấu diếm, ngừng chút, lại nói: "Chỉ là phụ thân biết bệ hạ sẽ không như thế. Còn có..."

Ông lại nhìn nàng, trong mắt tràn đầy từ ái: "Mặc dù thật sự bệ hạ sủng con mà áp chế Tịch gia, cũng coi như là chuyện tốt. Cả đời ta chinh chiến tứ phương vì bảo vệ quốc gia. Hiện giờ quốc thái dân an, quốc không cần ta canh giữ, nhưng ta vẫn có thể bảo vệ gia." Giọng nói dừng lại, Tịch Viên cười nói tiếp: "Mẫu thân con đi sớm, nói về ' bảo gia ', so ra thì con còn quan trọng hơn."

Cho nên chỉ cần Hoàng đế đối đãi tốt với nàng, chuyện khác thì không quan trọng.

Đây không giống với cách yêu thương của Hoắc Kỳ. Khác ở chỗ trên mọi chi tiết Hoắc Kỳ đều nghĩ chu toàn cho nàng, an bài chu đáo, phần tâm tư này của phụ thân, thậm chí lúc trước nàng cũng không biết. Nghe được làm hốc mắt đỏ lên, có chút hoảng loạn tìm khăn ở trên người, nàng đành phải mạnh mẽ nói một câu: "Con ghét ngày xuân gió cát..."

"Rốt cuộc cũng trưởng thành." Tịch Viên cười: "Ở trước mặt phụ thân đã biết ngượng ngùng khi khóc." Dừng một chút để chính mình cân nhắc, lại nói: "Khi nào thì cho phụ thân một đứa ngoại tôn hay là ngoại tôn nữ? Để ở trước mặt ngoại tổ phụ này thêm người khóc cười tùy ý đây."

Tịch Lan Vi liên tục gật đầu, nói câu "Sẽ không lâu lắm".

...

Người thường tới bái phỏng nàng, một là Mị Điềm, hai là Trưởng Công chúa Hà Nguyệt.

Mị Điềm thì không cần nói thêm, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm không gì so sánh được. Thường là nàng ở chỗ nào, Mị Điềm sẽ thường xuyên xuất hiện ở chỗ đó. Mà Trưởng Công chúa Hà Nguyệt...

Sau khi ngồi xuống, Tịch Lan Vi nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới, nhìn đến nàng ấy khó xử: "Nương nương làm sao vậy..."

"Bổn cung rời cung năm ngày, mà Trưởng Công chúa đã tới sáu lần." Nàng cười nói: "Có chuyện muốn nói với bổn cung sao? Hãy nói thẳng đi."

"... Không có." Trưởng Công chúa Hà Nguyệt ngập ngừng nói, cúi đầu, chột dạ mà nâng mắt: "Chỉ là... Hoàng huynh nhớ tới Chiêu nghi nương nương, cho nên để ta tới trò chuyện với Chiêu nghi nương nương. Sau đó... sau đó trở về nói cho hắn nghe."

"..." Trong lòng Tịch Lan Vi khẽ cười,  suy nghĩ, lại nói: "Việc này hắn kêu A Điềm tới không phải thích hợp hơn sao?"

Quan hệ của Mị Điềm với nàng gần hơn so với Trưởng Công chúa, hai người lại không giấu nhau điều gì, truyền qua lại không phải sẽ có nhiều ý tứ hơn?

"Còn có..." Nàng yên lặng chút, sâu kín nói tiếp: "Nghe nói... Hắn ở đây."

Dừng lại, "Hắn" là ai, trong lòng hai người đã biết rõ ràng. Nhất thời có chút xấu hổ quanh quẩn ở đây, Hà Nguyệt cắn môi một cái, kìm nén giọng nói: "Đời này ta đã nhận định hắn... Nếu... nếu Chiêu nghi nương nương không thèm để ý tới hắn, ta liền tới phiền hắn..."

"Tất nhiên bổn cung không..." Tịch Lan Vi buột miệng thốt ra, nói đến một nửa lại lo lắng Sở Tuyên núp ở bên ngoài nghe được nói câu "Không thèm để ý" sẽ bị thương tổn. Châm chước lại, sau đó nói ra uyển chuyển hơn rất nhiều: "Người, bổn cung để ý trừ bỏ hoàng huynh của điện hạ, thì cũng chỉ có phụ thân ta thôi."

Vẫn nghe được tiếng đá tàn nhẫn đánh lên trên tường, giống như mang theo chút giận dỗi.

...

Sau khi biết Hoắc Kỳ cho nàng ấy tới "Thám thính tin tức", hai người vẫn có rất nhiều lời để nói. Nói cho tới khuya, cùng nhau dùng bữa, nhìn xem sắc trời, Tịch Lan Vi cân nhắc nói: "Phủ đệ của Trưởng Công chúa cách nơi này xa chút, nếu điện hạ không ngại thì ở lại phủ một đêm, ngày mai lại tiến cung ' bẩm sự ' với bệ hạ cũng được."

Tất nhiên Trưởng Công chúa Hà Nguyệt rất mừng rỡ — Nàng không hề muốn buổi tối lại tiến cung một chuyến, bị Hoàng đế "Ép hỏi" các chuyện nhỏ không đáng để kể.

Còn nữa, trong lòng cũng còn một chút hi vọng xa vời, nếu ở Tịch phủ ngủ lại một đêm, nếu may mắn thì có thể nhìn thấy Sở Tuyên.

...

Người thu dọn biệt uyển đi ra, lại cho người hầu hạ chu đáo của mình đi qua đó. Nghe người ta hồi bẩm nói phía Trưởng Công chúa Hà Nguyệt tất cả đều thoả đáng, rất nhanh nàng liền yên tâm, tắm gội thay quần áo, lên giường đi ngủ.

Cũng không biết nàng rời cung năm ngày, Hoắc Kỳ có triệu cung tần khác thị tẩm không... Chắc là không có.

Đây là ý niệm cuối cùng trước khi nàng đi vào giấc ngủ, sau đó tự cười nhạo chính mình "Là bình giấm lớn" hồi lâu, chửi thầm xong thì cũng bình yên đi vào giấc ngủ.

...

Trưởng Công chúa Hà Nguyệt bừng tỉnh trong lúc hỗn loạn. Ngồi dậy, cung nữ vừa lúc vén mành đi vào, vội vàng phúc thân: "Điện hạ, ở sân sau không biết tại sao có hoả hoạn... Tuy cách xa nhưng điện hạ vẫn nên tránh một chút."

Khoác quần áo đi ra phòng, mới vừa bước tới cửa viện, mơ hồ thấy mấy bóng đen từ tấm màn đen xẹt qua, tốc độ cực nhanh, như đang đuổi theo cái gì.

Hà Nguyệt nhíu đầu mày: "Ám vệ của hoàng huynh?"

Hiện nay lại đuổi theo, đó là... Có người phóng hoả sao?!

"Người tới không có ý tốt." Đột nhiên phía sau truyền tới thanh âm làm Hà Nguyệt đông cứng, thân mình cứng ngắc quay đầu lại, Sở Tuyên gật đầu: "Làm phiền điện hạ nói cho tướng quân điều binh phong toả thành lại."

Chỉ ném lại một câu như vậy, dư một chút hàn huyên cũng không có, nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã nhảy ra ngoài. Lúc sau nghe được vài âm thanh đặt chân nhẹ nhàng, rồi biến mất không thấy đâu.

"Đi gặp Đại tướng quân." Hà Nguyệt xách váy chạy, thần sắc im lặng cực kỳ nghiêm túc, bộ dáng không muốn trì hoãn dù là nửa khắc.

...

So với dự đoán thì lửa đốt lợi hại hơn rất nhiều, nhóm gia đinh trong phủ hợp lực tát nước, nhưng vẫn không ngăn được lửa càng thiêu càng lớn.

Toàn bộ Duyên Thọ phường đều bị kinh động, nhìn người không ngừng chui vào trong ngọn lửa, bá tánh kinh ngạc cảm thán vây quanh bên ngoài Tịch phủ.

Tịch phủ lớn như vậy, chỗ sân cháy cách chỗ Tịch Lan Vi rất xa, ở giữa cách cả một hồ nước, theo lý sẽ không kinh động đến nàng. Thời điểm lửa mới vừa nhỏ chút, Tịch Viên nghe một gia đinh vội vàng đến bẩm: "Chiêu nghi nương nương một mình một người chạy đi... Cả nhà vội vàng dập lửa, chưa ai kịp ngăn cản lại."

"Cái gì?!" Tịch Viên cả kinh, cùng liếc nhau với Trưởng Công chúa Hà Nguyệt, không rãnh nhiều lời, cùng nhau đi ra.

Màn đêm đen nhánh, cánh cửa được mở một nửa, xác định mới vừa rồi đã có người rời đi.

Không rãnh trách cứ gã sai vặt duy nhất ở lại canh cửa vì sao không ngăn cản, Tịch Viên cất bước đi ra, hai người đều thấy có một nữ tử chạy vội về phía Nam, chạy rất gấp, thân hình giống y hệt Tịch Lan Vi.

"Chiêu nghi nương nương!" Hà Nguyệt gọi lên, lời còn chưa dứt đã bị Tịch Viên giơ tay ngăn cản. Lần thứ hai quét mắt qua thân ảnh kia, trong lòng trầm xuống: "Không phải Lan Vi."

Là một phụ thân tất nhiên có thể nhìn ra đây không phải là nữ nhi nhà mình, mặc dù thân hình giống nhau nhưng cũng có thể nhìn ra điểm khác biệt. Hà Nguyệt nghe được thì tràn đầy khó hiểu, nghĩ như thế nào thì đều cảm thấy đó là Tịch Lan Vi. Không kịp suy nghĩ, Tịch Viên vừa bước nhanh trở về vừa nói: "Thần cần nhanh chóng an bài tướng sĩ phong toả thành, làm phiền điện hạ đến viện Lan Vi nhìn thử."

"Vâng...Vâng!" Trưởng Công chúa Hà Nguyệt đồng ý mà ngây ra, lập tức đến chỗ ở của Tịch Lan Vi, bước vào cửa viện mới gọi một tiếng "Chiêu nghi", đôi mắt hạnh vừa giương lên liền trừng to.

Trong viện, các cung nhân nằm tứ tung ngang dọc, không biết là đã chết hay ngất xỉu.

Trong bóng tối, khi nàng ngước mắt nhìn qua, đúng lúc có người khiêng Tịch Lan Vi đang vô tri vô giác như những cung nhân kia mà nhảy ra khỏi tường.

...

Nửa đêm, trong cung an an tĩnh tĩnh. Không có tấu chương gì quan trọng, Tịch Lan Vi lại không ở đây, Hoắc Kỳ cảm thấy khắp nơi đều nhạt nhẽo nên lên giường ngủ sớm.

Ngủ chưa bao lâu, liền bừng tỉnh dậy do người tới bẩm báo nói... Đại tướng quân điều người phong toả thành.

"... Cái gì?!" Hoắc Kỳ kinh ngạc cảm thấy không thể tưởng tượng được. Tướng lãnh tự tiện phong toả thành Trường Dương, nghĩ như thế nào đều giống muốn làm phản, nhưng người này là Tịch Viên...

Ánh mắt rùng mình, đè nặng sự kinh ngạc, thanh âm đặc biệt trầm xuống: "Nàng ấy đã xảy ra chuyện?"

"Vẫn... vẫn chưa biết..." Ám vệ tới bẩm thở hồng hộc, hoãn lại chút, bình tĩnh nói: "Là Tịch phủ đột nhiên xảy ra hoả hoạn, trong lúc hỗn loạn chúng thần ở bên ngoài thấy có người khả nghi nên liền đuổi theo."

Nghĩ đến đại khái Tịch Viên chắc là vì "Người khả nghi" này mà phong toả thành.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Hoàng đế lại hỏi: "Chiêu nghi bình an không?"

"Bệ hạ..." Thần sắc ám vệ kia phức tạp chút, hình như có tia do dự, rất nhanh liền nghi ngờ nói: "Chúng thần chưa dám đuổi theo quá xa, khi lộn trở về Tịch phủ... Người an bày đi ra phía Nam lại vừa đúng lúc gặp Chiêu nghi nương nương vội vàng ra phủ..."

Hoắc Kỳ ngẩn ra, hỏi: "Sao phải đi?"

"Thần không biết..." Ám vệ kia chắp tay: "Nương nương luôn chạy về phía Nam, không mang cung nhân, chúng thần cũng chưa làm phiền nương nương, nhưng trước sau luôn có người âm thầm che chở, sẽ không xảy chuyện gì."

Continue Reading

You'll Also Like

18K 5.8K 200
( VHope) Ethereal - Phần 1 Kim Thái Hanh từng suy nghĩ, nếu như thời gian không quay ngược lại. Điều mà hắn thấy tiếc nuối nhất sẽ là gì? Là hắn sẽ b...
17.6K 948 9
Những dj ngắn này được mình tìm thấy trên Pinterest hoặc trên Facebook và có một số dj ngắn được mình tự dịch nên có lỗi mong mọi người bỏ qua
659K 31.8K 101
Nhượng Xuân Quang Tác giả: Giá Oản Chúc Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngược luyến , Cung đình hầu tư...
424K 20.9K 155
Tên Hán Việt: Tiểu tiểu sủng hậu sơ dưỡng thành (小小宠后初养成) Tác giả: Giản Diệc Dung Số chương: 152 chương + 2 NT Tình trạng: Edit hoàn Nguồn: Tấn Giang...