[Longfic] Ông Xã quốc dân

By luhan_bb

42.2K 3.4K 152

Lộc Hàm và Từ Châu Huyền kết hôn dưới sự thúc ép của cha mẹ hai bên. Từ Châu Huyền cho rằng mặc dù bọn họ thờ... More

Chap 1:
Chap 2:
Chap 3:
Chap 4:
Chap 5:
Chap 6:
Chap 7:
Chap 8:
Chap 9:
Chap 10:
Chap 11:
Chap 12:
Chap 13:
Chap 14:
Chap 15:
Chap 16:
Chap 17:
Chap 18:
Chap 19:
Chap 20:
Chap 21:
Chap 22:
Chap 23:
Chap 24:
Chap 25:
Chap 26:
Chap 27:
Chap 28:
Chap 29:
Chap 30:
Chap 31:
Chap 32:
Chap 33:
Chap 34:
Chap 35:
Chap 36:
Chap 37:
Chap 38:
Chap 39:
Chap 40:
Chap 41:
Chap 42:
Chap 43:
Chap 44:
Chap 45:
Chap 46:
Chap 47
Chap 48:
Chap 49:
Chap 50:
Chap 51:
Chap 52:
Chap 53:
Chap 54:
Chap 55:
Chap 56
Chap 57
Chap 58
Chap 59
Chap 60
Chap 61
Chap 62
Chap 63
Chap 64
Chap 65
Chap 66
Chap 67
Chap 68
Chap 69
Chap 70
Chap 71
Chap 72
Chap 73
Chap 74
Chap 75
Chap 76
Chap 77
Chap 78
Chap 79
Chap 80
Chap 81
Chap 82
Chap 83
Chap 84
Chap 85
Chap 86
Chap 87
Chap 88
Chap 89
Chap 90
Chap 91
Chap 92
Chap 93
Chap 94
Chap 95
Chap 96
Chap 97
Chap 98
Chap 99
Chap 100
Chap 101
Chap 102
Chap 103
Chap 104
Chap 105
Chap 106
Chap 107
Chap 108
Chap 109
Chap 110
Chap 111
Chap 112
Chap 113
Chap 114
Chap 115
Chap 116
Chap 117
Chap 118
Chap 119
Chap 120
Chap 121
Chap 122
Chap 123
Chap 124
Chap 125
Chap 126
Chap 127
Chap 128
Chap 129
Chap 130
Chap 131
Chap 132
Chap 133
Chap 134
Chap 135
Chap 136
Chap 137
Chap 138
Chap 139
Chap 140
Chap 141
Chap 142
Chap 143
Chap 144
Chap 145
Chap 146
Chap 147
Chap 148
Chap 149
Chap 150
Chap 151
Chap 152
Chap 153
Chap 154
Chap 155
Chap 156
Chap 157
Chap 158
Chap 159
Chap 160
Chap 161
Chap 162
Chap 163
Chap 164
Chap 165
Chap 166
Chap 167
Chap 168
Chap 169
Chap 170
Chap 171
Chap 172
Chap 173
Chap 174
Chap 175
Chap 176
Chap 177
Chap 178
Chap 179
Chap 180
Chap 181
Chap 182
Chap 184
Chap 185
Chap 186

Chap 183

178 15 0
By luhan_bb

"Quà tặng năm lớp 11, là một cuốn nhật ký rất xinh đẹp."

"Quà tặng năm lớp 12, là một chiếc cốc uống nước bằng sứ."

"Năm nhất đại học, anh tặng em là một khung hình."

"Năm hai và năm ba đại học, theo thứ tự là một sợi dây chuyền và một chiếc lắc chân... Quà tặng sau cùng nhất, chính là con búp bê sứ đêm nay."

Từ Châu Huyền đếm từng món quà sinh nhật mà mấy năm nay Lộc Hàm tặng cho mình, hoàn toàn trùng khớp với trong trí nhớ của Lộc Hàm. Nhưng khi cô nói xong câu quà tặng sau cùng, anh nhăn mày, không có gì ngoài quà tặng hôm nay, phần quà tặng thứ bảy, không phải năm thứ tư đại học, tặng cô hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa quà tặng năm tư đại học kia, là phần quà tặng quý giá nhất mà mấy năm nay anh tặng cô, sao cô không nói ra?

Trong lòng Lộc Hàm mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng vẻ mặt không biến sắc hỏi: "Năm tư đại học, anh cũng có tặng cho em một phần quà sinh nhật, em không biết hả?"

"Năm tư?" Từ Châu Huyền có chút nghi ngờ nói: "Có phải anh nhớ nhầm không vậy, vào ngày sinh nhật đại học năm tư đó, anh ở Trường Sa tham gia liên hoan phim, không tới tham dự tiệc sinh nhật của em mà, làm sao có thể tặng quà cho em chứ?"

Mặc dù Lộc Hàm không thấy rõ vẻ mặt Từ Châu Huyền, nhưng theo như lời cô nói, thấy cô mù tịt ngỡ ngàng, vì thế lại có chút nghi ngờ lên tiếng: "Không có sao?"

Về phần quà Lộc Hàm tặng Từ Châu Huyền, từ trước tới giờ cô đều giữ gìn rất tốt, cho nên không có khả năng cô sẽ nhớ nhầm, nhưng vì để tránh chuyện xuất hiện ngoài ý muốn, Từ Châu Huyền vẫn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, mới chắc chắn nói với Lộc Hàm: "Thật sự không có, năm đó ngay cả câu sinh nhật vui vẻ anh cũng không nói với em mà!"

Lộc Hàm không nói gì, đáy lòng lại lờ mờ hiểu rõ, năm đó anh đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Kinh, chứng kiến quà tặng bị ném trong đống rác, thật ra cô không nhận được, nói cách khác, có người chặn phần quà tặng đó lại.

Sẽ là ai?

Trong đầu Lộc Hàm lập tức hiện lên tên Hàn Như Sơ.

Là bà ta, nhất định là bà ta!

Chuyện đêm đó, tới quá mức đột ngột, cho anh đả kích quá lớn, anh vốn không suy nghĩ trong đó có sơ hở, bây giờ nhớ lại, anh mới phát hiện, lúc trước Hàn Như Sơ sao khẳng định được người anh thích chính là Từ Châu Huyền chứ. Chắc chắn là bà ta thấy được phần quà mà anh tặng cho Từ Châu Huyền này.

Nói vậy từ trước tới nay Hàn Như Sơ vẫn ghét mình, biết anh thích vị hôn thê của con trai mình, cho nên mới làm như vậy.

Thì ra, người phụ nữ này, không đơn giản là chỉ hại chết đứa bé của anh, mà còn hại anh vẫn luôn hiểu lầm Từ Châu Huyền nhiều năm như vậy.

Tận đáy lòng anh, lập tức buồn phiền hối hận rồi lại vui sướng.

Vui sướng là vì anh yêu cô gái này, mặc dù không thương anh, nhưng lại chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của anh.

Buồn phiền hối hận là vì anh lại bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, đã từng oán hận người thật ra rất vô tội là Từ Châu Huyền.

Từ Châu Huyền nhìn thấy rất lâu sau Lộc Hàm cũng không lên tiếng, lại mở miệng: "Sinh nhật năm thứ tư đại học, anh thật sự có tặng quà cho em sao?"

Lộc Hàm lấy lại tinh thần, rất bình thản mở miệng nói: "Hình như là anh nhớ nhầm rồi."

Từ Châu Huyền lập tức bình tĩnh lại, ôm cổ Lộc Hàm, tiếp tục hỏi câu khi mình đếm số quà tặng kia, nghĩ tới vấn đề: 'Có phải anh thật sự thích Smily gì đó không?"

"Hả?" Lộc Hàm lên tiếng hỏi lại: "Làm sao vậy?"

"Em phát hiện quà anh tặng em, đều có khắc chữ Smily này, cái tên này vài năm nay, rất thịnh hành a." Kì thật ngay từ lúc đầu khi Lộc Hàm tặng món quà đầu tiên cho Từ Châu Huyền, cũng có khắc mấy chữ ghép Smily này, lúc ấy cô cũng không biết đó là cái gì, cũng không biết nhãn hàng này chuyên bán quà tặng đủ loại kiểu dáng, mãi đến khoảng bốn năm trước kia, khi cô nhì thấy một cửa hàng trên phố chuyên bán quà tặng của nhãn hàng Smily, cô mới biết được, thì ra mấy chữ cái này, thực ra là tên một nhãn hiệu.

Giọng điệu của Lộc Hàm vẫn lạnh nhạt như cũ: "Quà tặng của nhãn hiệu kia cũng không tệ cho lắm."

"Đúng vậy." Từ Châu Huyền mang theo một bộ dạng cực kỳ đồng ý, qua một lát sau, lại nói: "Anh có biết nhãn hiệu này còn có một chuyện cũ rất cảm động hay không?"

Lộc Hàm: "Chuyện cũ gì?"

"Em nhìn thấy trên một trang web nhỏ, sở dĩ nhãn hiệu này có tên là Smily, là ghép từ những chữ cái so, much, i, love, you mà thành, nghe nói ông chủ lập nên nhãn hiệu này là một người đàn ông, là một người rất si tình, nguyên do anh ta lập nên nhãn hàng này, chính là để nói rõ cho người con gái mình yêu, tuy nhiên sức cạnh tranh của quà tặng lại quá lớn, nhãn hàng này chìm xuống vài năm, mới nổi lên lại, sau đó chuyện xưa này cũng được trang web đó truyền ra."

"Thì ra còn có chuyện xưa lãng mạn như vậy."

"Đúng vậy, thật sự rất lãng mạn!" Trong lời nói của Từ Châu Huyền mang theo một chút hâm mộ: "Cô gái kia thật hạnh phúc."

Lộc Hàm cười cười, không nói gì, cõng Từ Châu Huyền quẹo vào ngưỡng cửa nhỏ của Cẩm Tú viên.

So, much, i, love, you.

Smily.

Đã từng, quà của anh tặng cô đã từng rẻ tiền như vậy, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.

Quà tặng lúc đầu, mẫy chữ kia đều là anh viết lên.

Càng về sau, đại khái là hơn bốn năm trước kia, lúc ấy anh và cô đã không còn liên hệ với nhau, nhưng anh đã có tiền, sau đó anh bắt đầu bán những loại đồ này.

Đồ được bán đều là những quà tặng giá thấp, tiền thuê của hàng ở mặt tiền của Bắc Kinh rất đắt, lúc đầu cũng không có lời nhuận gì, trên cơ bản đều là lỗ, lúc ấy trợ lý của anh còn nói, anh không có óc kinh tế, bảo anh đóng đại lý của cửa hàng này lại, anh nhất định không chịu, không vì cái gì khác, chì là vì đó là lời tỏ tình đầu tiên mà anh tặng cho cô.

Smily.

So, much, i, love, you.

I, love, you, so, much, tình yêu của anh dành cho em là như vậy.

-

Lúc Hàn Như Sơ gọi điện trả lời cho bệnh viện, Ngô Thế Huân đã ngủ, Từ Châu Huyền cũng đã rời khỏi, nhưng bà biết con trai của mình đã tỉnh, tuy đã khuya, nhưng vẫn gọi quản gia lái xe chở bà đến bệnh viện.

Trên đường từ nhà họ Ngô đến bệnh viện, vừa lúc đi qua khu phố của Cẩm Tú viên.

Dọc trên đường đi Hàn Như Sơ đều nghĩ đến con trai của mình, căn bản không để ý đến ngoài cửa sổ, nhưng quản gia lái xe, lại đột nhiên lái chậm lại.

Chân mày Hàn Như Sơ nhíu lại, ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào phía trước cửa sổ xe, không biết đang nhìn cái gì, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Quản gia nghe thấy giọng của Hàn Như Sơ, mới chỉ chỉ ngoài của sổ xe, nói: "Bà chủ, bà xem, là cô Châu Huyền."

Hàn Như Sơ nhìn theo hướng ngón tay quản gia chỉ, quả nhiên thấy Từ Châu Huyền, tuy nhiên cô lại được người cõng trên lưng, mà lưng người kia, lại là Lộc Hàm.

Continue Reading

You'll Also Like

330K 9.9K 105
Daphne Bridgerton might have been the 1813 debutant diamond, but she wasn't the only miss to stand out that season. Behind her was a close second, he...
68.4K 1.4K 47
*Completed* "Fake it till you make it?" A messy relationship with a heartbroken singer in the midst of a world tour sounds like the last thing Lando...
248K 8.8K 99
Ahsoka Velaryon. Unlike her brothers Jacaerys, Lucaerys, and Joffery. Ahsoka was born with stark white hair that was incredibly thick and coarse, eye...
1.3M 59.1K 106
Maddison Sloan starts her residency at Seattle Grace Hospital and runs into old faces and new friends. "Ugh, men are idiots." OC x OC