[Longfic] Ông Xã quốc dân

Door luhan_bb

42.2K 3.4K 152

Lộc Hàm và Từ Châu Huyền kết hôn dưới sự thúc ép của cha mẹ hai bên. Từ Châu Huyền cho rằng mặc dù bọn họ thờ... Meer

Chap 1:
Chap 2:
Chap 3:
Chap 4:
Chap 5:
Chap 6:
Chap 7:
Chap 8:
Chap 9:
Chap 10:
Chap 11:
Chap 12:
Chap 13:
Chap 14:
Chap 15:
Chap 16:
Chap 17:
Chap 18:
Chap 19:
Chap 20:
Chap 21:
Chap 22:
Chap 23:
Chap 24:
Chap 25:
Chap 26:
Chap 27:
Chap 28:
Chap 29:
Chap 30:
Chap 31:
Chap 32:
Chap 33:
Chap 34:
Chap 35:
Chap 36:
Chap 37:
Chap 38:
Chap 39:
Chap 40:
Chap 41:
Chap 42:
Chap 43:
Chap 44:
Chap 45:
Chap 46:
Chap 47
Chap 48:
Chap 49:
Chap 50:
Chap 51:
Chap 52:
Chap 53:
Chap 54:
Chap 55:
Chap 56
Chap 57
Chap 58
Chap 59
Chap 60
Chap 61
Chap 62
Chap 63
Chap 64
Chap 65
Chap 66
Chap 67
Chap 68
Chap 69
Chap 70
Chap 71
Chap 72
Chap 73
Chap 74
Chap 75
Chap 76
Chap 77
Chap 78
Chap 79
Chap 80
Chap 81
Chap 82
Chap 83
Chap 84
Chap 85
Chap 86
Chap 87
Chap 88
Chap 89
Chap 90
Chap 91
Chap 92
Chap 93
Chap 94
Chap 95
Chap 96
Chap 97
Chap 98
Chap 99
Chap 100
Chap 101
Chap 102
Chap 103
Chap 104
Chap 105
Chap 106
Chap 107
Chap 108
Chap 109
Chap 110
Chap 111
Chap 112
Chap 113
Chap 114
Chap 115
Chap 116
Chap 117
Chap 118
Chap 119
Chap 120
Chap 121
Chap 122
Chap 123
Chap 124
Chap 125
Chap 126
Chap 127
Chap 128
Chap 129
Chap 130
Chap 131
Chap 132
Chap 133
Chap 134
Chap 135
Chap 136
Chap 137
Chap 138
Chap 139
Chap 140
Chap 141
Chap 142
Chap 143
Chap 144
Chap 145
Chap 146
Chap 147
Chap 148
Chap 149
Chap 150
Chap 152
Chap 153
Chap 154
Chap 155
Chap 156
Chap 157
Chap 158
Chap 159
Chap 160
Chap 161
Chap 162
Chap 163
Chap 164
Chap 165
Chap 166
Chap 167
Chap 168
Chap 169
Chap 170
Chap 171
Chap 172
Chap 173
Chap 174
Chap 175
Chap 176
Chap 177
Chap 178
Chap 179
Chap 180
Chap 181
Chap 182
Chap 183
Chap 184
Chap 185
Chap 186

Chap 151

145 20 0
Door luhan_bb

Qua rất lâu, Từ Châu Huyền ngẩng đầu lên từ trên đầu gối, nước mắt trên mặt đã cạn, hốc mắt hồng hồng, bởi vì ngồi chồm hổm có lúc lâu, lúc cô đứng lên, chân tê rần, người liền ngã nhào trên sàn nhà.

Từ Châu Huyền cắn cắn môi, bò lên từ trên mặt đất, nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là mười hai giờ mười một phút, sinh nhật của anh đã qua rồi.

Từ Châu Huyền đứng ngẩn ngơ một hồi, mỡi rũ mắt xuống, ra khỏi phòng ngủ.

Biệt thự trống không, chỉ có tiếng bước chân của một mình cô, từ trong đáy lòng của Từ Châu Huyền có một chút cô đơn không nói nên lời.

Cô đi tới phòng chứa đồ, lấy ra một cái hộp giấy, lại trở về phòng ngủ, sau đó quỳ trên mặt đất, nhặt từng ngọn nến lên, cất vào trong hộp, lại ôm xuống lầu, cất vào phòng chứa đồ.

Lúc trở về phòng ngủ, Từ Châu Huyền cầm trong tay một thanh sắt bén nhọn, hướng về phía bong bóng trên vách tường, lần lượt đâm lên, bong bóng nổ tung, một tiếng rồi lại một tiếng vang lên bên tai cô, cô tựa hồ một chút cũng không kinh sợ, vẻ mặt nhìn vô cùng an tĩnh, ngón tay còn không ngừng liên tục kéo da bong bóng từ trên vách tường xuống, nhét vào trong túi rác.

Dọn dẹp phòng ngủ xong, Từ Châu Huyền tiện thể mang túi rác xuống lầu, lúc chuẩn bị mở cửa ném xuống, liền nghĩ tới bánh ngọt được cô làm lạnh trong tủ, sau đó tạm dừng một giây, liền đi về phía nhà ăn, mở tủ lạnh ra, bưng bánh ngọt ra, hai tay khẽ nắm thành một quả đấm, một giây sau liền đem bánh ngọt bỏ vào trong túi rắc, trực tiếp mang ra khỏi phòng, ném ra thùng rác bên ngoài khu tập thể.

Đợi đến khi Từ Châu Huyền xử lí xong toàn bộ, đã là rạng sáng một giờ, cô tháo trang sức tắm rửa, sau đó liền bò lên giường.

Không biết có phải nguyên nhân vì thời gian này mỗi đêm đều có Lộc Hàm trở về hay không, cô cảm thấy bên người như thiếu đi cái gì đó, lăn qua lộn lại, làm thế nòa cũng không ngủ được, lúc sau không dễ dàng gì mới ngủ được, kết quả một lúc không lâu sau, đột nhiên tỉnh lại, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi sáng, bên kia giường trống không, hiển nhiên Lộc Hàm cũng chưa trở về.

Từ Châu Huyền ôm lấy chăn ngồi trên giường một hồi, nghe âm thanh mở khóa truyền đến từ dưới lầu, Từ Châu Huyền theo bản năng xốc chăn lên chạy xuống giường, chân khong chạy từ phòng ngủ, mới vừa bước đến chỗ cầu thang, lại nhìn thấy bóng dáng má Trần mang theo bao lớn bao nhỏ đi về phòng bếp.

Đáy lòng Từ Châu Huyền nổi lên một cơn mất mác, đứng tại chỗ một hồi, xoay người trở về phòng ngủ, cô không có nửa điểm bối rối, nghĩ đến hôm nay phải đến đoàn làm phim, vì thế lại gọi điện cho Du Lợi, gọi cô lái xe qua đón mình sớm một chút-

Lộc Hàm một đêm không ngủ, mãi cho đến bảy giờ sáng, nghe thấy tiếng động truyền vào từ bên ngoài phòng làm việc, mới hoàn hồn từ trên ghế làm việc, sau đó đi vào phòng ngủ ở phía sau, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.

Lúc chín giờ, mở một cuộc họp sớm, khi kết thúc, bất quá chỉ mới mười giờ.

Hôm nay phải đi đến đoàn làm phim 《 Khuynh thành thời gian 》, tối qua xe để lại cho Cố Khuynh Thành, xe khác lại không ở biệt thự Nghi Sơn, vẫn là ở Cẩm Tú Viên, cho nên vừa tan họp, Lộc Hàm trực tiếp bảo trợ lý gọi một chiếc xe chuyên dụng, đưa bọn họ đến Cẩm Tú viên.

-

Tuy Từ Châu Huyền đã bảo Du Lợi đến sớm một chút để đưa cô đến đoàn làm phim, nhưng lúc Du Lợi đến, đã không còn sớm, gần mười một giờ giữa trưa.

Du Lợi không lái xe vào, mà đứng ở ngoài cửa biệt thự.

Từ Châu Huyền chào má Trần, mang theo túi đi ra ngoài, lúc này Du Lợi đã quay đầu xe, đứng bên đường đối diện.

Lúc Từ Châu Huyền chuẩn bị qua đường, một chiếc xe Mercedes dứng trước cửa chính biệt thự, cô vội vàng dừng bước lại, vừa chuẩn bị vòng qua xe, lại nhìn thấy cửa xe Mercedes bị đẩy ra, trợ lý của Lộc Hàm bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó đi về sau hai bước, mở cửa xe phía sau.

Lộc Hàm xuống xe, đi về phía trước hai bước, sau đó mới thấy Từ Châu Huyền ở cửa sân, bước chân lập tức dừng lại.

Trong lúc đó hai người cách nhau một khoảng ước chừng một thước, người nào cũng không mở miệng nói chuyện trước với người đối diện.

Trợ lý cũng không chũ ý đến tình huống phía sau, cúi người, sau khi ghi vào sổ của tài xế xe chuyện dụng, mới xoay người, nhìn đến Lộc Hàm đứng tại chỗ không cử động, không nhịn được nghi ngờ gọi một tiếng:

"Ngài Lộc?"

Sau đó đi về phía trước hai bước, nhìn đến Từ Châu Huyền đứng trước mặt Lộc Hàm, nhất thời lễ phép kính cẩn cúi chào một tiếng:

"Chào cô Từ."

Từ Châu Huyền hoàn hồn, gật đầu một cái về phía trợ lý, không nhìn lại Lộc Hàm, chỉ là dùng sức nắm chặt túi xách trong tay, sau đó dịch sang hướng bên cạnh hai bước, vòng qua Lộc Hàm, đi về phía đường đối diện.

Từ Châu Huyền có chút vội vàng, căn bản không chú ý đến xe chuyên dụng Lộc Hàm dùng đã khởi động, suýt nữa đâm vào, may mà Lộc Hàm phản ứng đúng lúc, đột nhiên kéo cánh tay Từ Châu Huyền, cứng rắn kéo cô về phía sau hai bước, sau đó xe băng qua trước mặt cô, chậm rãi lái đi.

Trợ lý bị hoảng sợ, nhìn sắc mặt Từ Châu Huyền có chút tái nhợt hỏi:

"Cô Từ, cô không có việc gì chứ?"

Từ Châu Huyền miễn cưỡng ổn định tinh thần, lắc lắc đầu với trợ lý, sau đó mới để ý đến cánh tay của mình vẫn còn bị Lộc Hàm nắm, trong lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp.

Thân thể Từ Châu Huyền cứng nhắc một chút, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lộc Hàm một chút, người đàn ông cúi thấp đầu, con ngươi tối đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cô theo bản năng cụp mắt xuống, do dự một chút, lại giãy tay mình ra khỏi tay Lộc Hàm, sau đó không nói tiếng nào cúi thấp đầu, đi về phía đướng đối diện.

Bàn tay Lộc Hàm cứng ngắc dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì tư thế như đang nắm vật gì đó, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng Từ Châu Huyền.

Từ Châu Huyền mở cửa xe, Du Lợi đang gọi điện thoại bên trong quay đầu, tặng phía bên kia một nụ hôn, liền cúp điện thoại, sau đó liền khởi động xe, đạp chân ga, rời đi.

Xe ngoặt ở một chỗ phía trước, hoàn toàn còn không nhìn thấy, Lộc Hàm còn đứng ngẩn người tại chỗ.

Trợ lý theo Lộc Hàm nhiều năm, nhạy bén ngửi được không khí không thích hợp, thức thời rời xa Lộc Hàm vài bước, giả câm giả điếc trầm mặc.

Qua rất lâu sau, ánh mắt đẹp đẽ nho nhã của Lộc Hàm nhẹ nhàng chớp chớp, thu lại tầm mắt từ phương xa, sau đó buông cánh tay xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh quay đầu, không một tiếng động bước đi, đi về phía trong biệt thự.

Trợ lý chờ Lộc Hàm đi trước một khoảng cách, mới bước đi, theo nhiều năm kinh nghiệm của anh ta, dù lúc này Lộc Hàm nhìn rất im lặng bình tĩnh, nhưng lại là lúc tâm tình anh tệ nhất.

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

1.9M 86.1K 194
"Oppa", she called. "Yes, princess", seven voices replied back. It's a book about pure sibling bond. I don't own anything except the storyline.
207K 7.2K 97
Ahsoka Velaryon. Unlike her brothers Jacaerys, Lucaerys, and Joffery. Ahsoka was born with stark white hair that was incredibly thick and coarse, eye...
456K 31.1K 46
♮Idol au ♮"I don't think I can do it." "Of course you can, I believe in you. Don't worry, okay? I'll be right here backstage fo...
90.9K 3.1K 52
"𝐓𝐫𝐮𝐭𝐡, 𝐝𝐚𝐫𝐞, 𝐬𝐩𝐢𝐧 𝐛𝐨𝐭𝐭𝐥𝐞𝐬 𝐘𝐨𝐮 𝐤𝐧𝐨𝐰 𝐡𝐨𝐰 𝐭𝐨 𝐛𝐚𝐥𝐥, 𝐈 𝐤𝐧𝐨𝐰 𝐀𝐫𝐢𝐬𝐭𝐨𝐭𝐥𝐞" 𝐈𝐍 𝐖𝐇𝐈𝐂𝐇 Caitlin Clark fa...